Đại hội diễn ra hai ngày rồi kết thúc một cách vội vàng. Trong khoảng thời gian đó, Tiêu Hoàng xuất hiện một lần, nhưng sắc mặt rất tệ, dường như đang gặp phải vấn đề gì đó.
Xoảng xoảng xoảng!
Trong căn biệt thự Lý Hùng Cường liên tục vọng ra tiếng đồ đạc rơi vỡ, có vẻ như người nào đó đang nổi trận lôi đình.
Sau khi đập vỡ bình hoa sứ Thanh Hoa trong tay, Lý Hùng Cường mới bình tĩnh lại một chút. Anh ta nhìn sàn nhà hỗn độn, khuôn mặt vô cùng hung tợn như một con dã thú đang nổi cơn điên.
“Liễu Đàm Liên đâu?” Lý Hùng Cường hỏi.
Đại hội Giao lưu đã kết thúc vào sáng nay. Tuy rằng sau đó các bác sĩ trong nước cũng đạt được thành tích không tệ, nhưng đó không phải là kết quả mà Lý Hùng Cường mong đợi. Hơn nữa, bọn họ thắng ít thua nhiều. Về sau, tuy rằng Đường Tuấn không thi đấu nữa nhưng đám người của Hiệp hội Y học cổ truyền như Lư Thế Giang, Vương Trọng Quang, Thiệu Quý Khương và Hạ Văn Thanh cũng thể hiện trình độ y thuật đáng kinh ngạc. Họ đã nghiền nát đoàn đại diện của Hàn Quốc và nước Yên.
Kim Đông Thành nghiêm nghị đứng ở một góc phòng, trầm giọng nói: “Tình trạng sức khỏe không tốt lắm. Tiên thiên Chân nguyên bị hao tổn quá nghiêm trọng, con đường võ đạo xem như đứt đoạn. Hơn nữa…”
Nói tới đây, Kim Đông Thành ngập ngừng
“Hơn nữa cái gì?” Lý Hùng Cường bực bội.
“Hơn nữa, sức khỏe cô ấy rất kém. Sau này có thể không thể dùng Dẫn Khi Qua Châm nữa, tuổi thọ cũng bị giảm đi nhiều.” Kim Đông Thành nói với vẻ thương hại.
Lý Hùng Cường nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra nhưng sau đó buông lời tàn nhẫn: “Nếu đã như vậy cô ấy còn sống để làm gì. Chết quách đi.”
Kim Đông Thành run rẩy, không trả lời.
“Còn gì nữa không?” Lý Hùng Cường hỏi.
“Đại nhân Vu Huyết sắp đến rồi.” Kim Đông Thành nói.
“Cái gì!” Lý Hùng Cường đứng bật dậy, vẻ mặt kinh hãi nói: “Sao lại đến nhanh như vậy?”
Kim Đông Thành giải thích: “Nghe nói vì không lâu nữa sẽ có Đại hội tại Trảm Mã Đài.”
“Đại hội ở Trảm Mã Đài?” Lý Hùng Cường không khỏi nhíu mày, nhưng nỗi bất an trong lòng cũng giảm đi đôi chút. Anh ta đang cho rằng vị đại nhân đó đến để hỏi tội mình.
Mặt Lý Hùng Cường chợt lộ vẻ hớn hở: “Tôi nhớ không lầm thì hình như hôm nay lão già Sơn Hạ kia phải về nước rồi.”
Một giờ sau, ở sân bay Lai Châu.
Một người đàn ông trung niên, vẻ ngoài chỉ tầm bốn mươi đang từ đường máy bay bước ra. Ánh mắt ông ta có thần, thân hình cao lớn cường tráng, thuộc thể loại đại thúc rất hấp dẫn những cô gái trẻ. Lúc này, bên cạnh ông ta có vài cô gái tướng mạo xinh đẹp đi theo, liên tục muốn xin số điện thoại nhưng đều bị người đàn ông từ chối.