Những cô cậu học viên trẻ tuổi kia còn chưa kịp ổn định tinh thần thì vô cùng hốt hoảng, kính trong phòng tập võ không phải kính thường, mà là kính cường lực đặc biệt. Tuy rằng không thể ngăn được đạn nhưng cũng không thể chỉ vì một cú đấm của người trưởng thành mà vỡ tan tành như vậy. Vậy mà, bây giờ, nó lại bị vỡ bởi âm thanh phát ra khi hai người gia đấu!
Mặc dù không hiểu rõ về các cảnh giới trong võ thuật, nhưng bọn họ cũng biết phải có võ công rất cao cường mới thể làm được như vậy.
Bọn họ không ngờ vị đạo sĩ khách mời trong phòng tập võ này lại có võ công lợi hại như vậy. Tuy nhiên, bọn họ càng thêm kinh ngạc hơn khi võ công của Đường Tuấn dường như không hề thua kém vị đạo sĩ trẻ tuổi.
Vị đạo sĩ trẻ tuổi cũng cảm thấy khá bất ngờ, sau đó thu bàn tay về ngay lập tức.
Đường Tuấn cũng thu lòng bàn tay về.
Hai người chỉ mới thăm dò đối phương chứ không thực sự quyết đấu sinh tử.
“Anh rất giỏi.” Mục Phương tán thưởng.
“Anh cũng không thua kém gì.” Đường Tuấn nói.
Một chưởng vừa rồi có thể thấy được sức mạnh của hai người khá ngang bằng nhau. Đường Tuấn cảm thấy có phần may mắn, nếu như anh không chớp thời cơ mà nhìn qua nhập thần bí mật, chỉ một chưởng vừa rồi cũng đã khiến anh bị trọng thương.
“Được rồi. Cả hai đều là những tài năng trẻ, chúng ta vào trong phòng ngồi nói chuyện.” Quách Thịnh Minh cố nén nỗi khiếp sợ, yêu cầu các các học viên giúp dọn dẹp hiện trường. Còn anh ta thì dẫn hai người đến phòng để chiêu đã khách quý trong võ đường của anh ta.
Rắc… Rắc…
Sau khi Đường Tuấn và Mục Phương rời đi, trên mặt đất nơi họ đang đứng vang lên một âm thanh giòn tan, sau đó những vết nứt như mạng nhện lan ra, nhanh chóng bao phủ toàn bộ phòng luyện tập!
“Cái gì?” Các đệ tử đang quét dọng bỗng đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Cậu học viên lớn nhất ở phòng tập, vốn định nói sẽ dùng một tay đánh bại Đường Tuấn, cũng hốt hoảng, sắc mặt tối sầm. Lúc này, cậu ta mới thấy mình ngây thơ cỡ nào, không biết trời cao đất rộng là gì.
Ùng ục.
Ấm trà gốm tinh xảo phát ra âm thanh, nước trong ấm đã sôi, từng làn khói bay lơ lửng trong phòng.
Quách Thịnh Minh rót cho Đường Tuấn và Mục Phương mỗi người một chén trà.
Mục Phương chỉ nhấp một ngụm trà, động tác rất nhẹ nhàng, tựa như lại trở thành một đạo sĩ trầm ngâm yên tĩnh, thay vì một tiểu chân nhân Hồng Lĩnh vừa thấy mặt đã ra tay ngay khi họ gặp nhau.
“Không biết tiểu chân nhân Mục Phương đến tìm tôi có chuyện gì không?” Đường Tuấn nhấp một ngụm trà rồi hỏi.