Anh ta đã được nghe Sơn Hạ Chu Tài nói rất nhiều về Cách xoa bóp Xuân Phong. Sơn Hạ Chu Tài cũng từng chỉ dạy cho anh ta, nhưng anh ta mãi vẫn không lĩnh hội được. Bây giờ Sơn Hạ Chu Tài chỉ thực hành một lần, Đường Tuấn đã hiểu thông. Lẽ nào tên nhóc này thật sự là một thiên tài y đạo sao?
“Đi thôi.” Sơn Hạ Chu Tài yếu ớt thở dài.
“Đi đâu ạ?” Ma Sinh Long Nhật hỏi.
“Về nước thôi.” Sắc mặt Sơn Hạ Chu Tài chưa từng trông già nua đến thế.
“Nhưng thưa thầy, Đại hội Giao lưu vẫn chưa kết thúc.” Ma Sinh Long Nhật ngẩn ra, nói được một nửa rồi đột nhiên ngừng lại. Anh ta nhìn gương mặt của Sơn Hạ Chu Tài, dường như nghĩ đến điều gì đó rồi đột nhiên tái mặt.
Ma Sinh Long Nhật cắn môi, oán hận liếc nhìn Liễu Đàm Liên lúc này đã hồn xiêu phách lạc. Cuối cùng im lặng mà đỡ Sơn Hạ Chu Tài rời khỏi hội trường.
“Này, tính làm sao đây? Làm sao phân định thắng thua đây?” Hình Công Huy nhìn cụ Hàn cầu cứu.
Sơn Hạ Chu Tài ra đi đột ngột, trong một lúc anh ta cũng không thể xác định được ai thắng ai thua.
Lý Hùng Cường bỗng nhiên trở nên dữ tợn hét lên: “Đương nhiên là chúng tôi thắng. Lão già Sơn Hạ kia chỉ cố tình làm ra vẻ thần bí mà thôi. Dù lão ta không ra tay thì Liễu Đàm Liên cũng có thể chữa khỏi cho bệnh nhân đó.”
“Ặc” Những tay giàu có đứng phía sau Lý Hùng Cường nói không nên lời, cũng không dám hùa theo. Dù bọn họ không hiểu gì về y thuật, nhưng cũng nhìn ra được vừa rồi Liễu Đàm Liên đã cố quá sức. Nếu như không phải Sơn Hạ Chu Tài kịp thời ra tay, cả bệnh nhân và Liễu Đàm Liên đều chết cả. Lý Hùng Cường nói vậy thực sự là không biết xấu hổ, đến họ cũng không thể đồng tình.
Ngay cả Kim Đông Thành cũng cau mày, rõ ràng là vô cùng bất mãn với cách nói của Lý Hùng Cường.
“Còn không mau tuyên bố đi!” Lý Hùng Cường gần như rít lên với Hình Công Huy và cụ Hàn.
Đại hội Giao lưu lần này là nhiệm vụ gia tộc giao cho anh ta. Kết quả sẽ ảnh hưởng đến địa vị của anh ta trong tộc, tuyệt đối không thể để thua.
“Đủ rồi!” Trong lúc Hình Công Huy và cụ Hàn còn đang lúng túng thì giọng nói trầm ấm của Đường Tuấn vang lên.
Anh lạnh lùng liếc Lý Hùng Cường, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ở sau cũng phải rùng mình. Sau đó anh nói với giọng châm chọc: “Muốn thể hiện công phu ‘mặt dày’ thì xin mời về nhà mà thể hiện, đừng tự làm xấu mặt trước người khác.”
Nói xong, cũng không thèm nhìn sắc mặt Lý Hùng Cường khó coi cỡ nào, Đường Tuấn quay sang Liễu Đàm Liên. Lúc này, mái tóc đen óng ả của Liễu Đàm Liên đã bạc gần hết. Tuy rằng sau cùng Sơn Hạ Chu Tài đã kịp thời ngăn cản Hồi Hồn Châm của cô ấy, nhưng loại phương pháp châm cứu độc địa này cộng thêm cô ấy đã vận dụng Tiên thiên Chân nguyên của mình nên vẫn làm tổn thương nghiêm trọng đến cơ thể. Sức của cô ấy kham không nổi gánh nặng này.
“Có quyết tâm đáng khen. Đáng tiếc em không xứng làm bác sĩ.” Đường Tuấn lạnh lùng nói. Hành động của Liễu Đàm Liên nhìn có vẻ là vĩ đại, thực chất là vô cùng ích kỷ. Vì đạt mục đích, không từ thủ đoạn.
“Em sai rồi sao?” Liễu Đàm Liên khó nhọc ngẩng đầu lên. Khuôn mặt thanh tú của cô ấy giờ đây đã đầy nếp nhăn và khô cằn, thoạt nhìn như đã già đi mười mấy tuổi.