“Nếu anh tự phế tu vi là tốt nhất, chúng tôi đỡ phải tốn sức lực.” Cùng Kỳ khẽ nhíu mày rồi nói: “Bây giờ trạng thái của anh rất tệ, tinh thần không ổn, không phải là đối thủ của bốn người chúng tôi. Huống chi, anh cho rằng lần này chỉ có bốn người chúng tôi ra tay thôi sao.”
Cùng Kỳ vừa nói xong thì giữa mi tâm và tim của Đường Tuấn xuất hiện hai chấm màu đỏ.
Đây là đội bắn tỉa đang ngắm bắn.
“Bao vây anh là hai tay súng thiện xạ nhất của Nghịch Luân chúng tôi, đều có tu vi Thần Hải cảnh, đạn họ dùng là loại có tính chất đặc biệt, cho dù là võ giả Thần Hải cảnh bị bắn trúng cũng sẽ bị thương!” Cùng Kỳ nói một cách hài hước, ánh mắt anh ta giống như nhìn con mồi đang rơi vào bẫy vậy.
“Đúng vậy, sáu người chúng tôi đã cùng ra tay thì anh không cần trốn làm gì. Tôi khuyên anh nên tự phế tu vi, ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói đi, để chúng tôi khỏi khó xử.” Giọng Phì Di ồm ồm vang lên.
“Cậu Long nói anh có tội vậy thì anh có tội, phải theo chúng tôi về.” Tranh nói.
“Cậu Long?” Đường Tuấn lẩm nhẩm cái tên này, sau đó bỗng nhiên cười lớn: “Anh ta nói tôi có tội thì tôi có tội ư? Nếu vậy thì sao anh ta không tự mình đến đây? Sợ bị tôi đánh chết à?”
“To gan! Một tên tội phạm thấp kém cần gì đến cậu Long ra tay.” Thiên Cẩu hét lên the thé.
“Hay cho câu tội phạm.” Đường Tuấn cười lạnh, nói: “Vậy thì, chờ đến lúc tôi vùi thi thể của các người xuống núi mộ này thì để xem anh ta còn nói tôi có tội nữa hay không?”
Vừa dứt lời thì Đường Tuấn đã ra tay.
Một đám mây màu trắng xuất hiện giữa không trung, Đường Tuấn đánh vỡ âm chướng, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Cùng Kỳ. Anh đánh ra một quyền mang theo chân khí màu máu đánh nát phòng ngự của Cùng Kỳ, sau đó xuyên thẳng qua tim.
Một quyền, giết chết Cùng Kỳ!
Đến lúc chết Cùng Kỳ cũng không tin nổi. Rõ ràng trạng thái của Đường Tuấn đã rất kém, vì sao còn có thể mạnh đến vậy chứ?
“Lùi lại!” Ba người Thiên Cẩu hoảng hốt, thấy Cùng Kỳ bị một quyền đánh chết thì lập tức lùi lại phía sau.
Bọn họ phản ứng không hề chậm nhưng tốc độ của Đường Tuấn còn nhanh hơn.
Anh lại di chuyển, lần nữa đánh vỡ âm chướng.
Chung Lâm chỉ kịp nhìn thấy ba bóng người đồng thời xuất hiện trước mặt Thiên Cẩu, Tranh và Phì Di, sau đó là ba quyền vừa đơn giản vừa thô bạo giống như lúc nãy. Không trung nổ tung, ba tiếng nổ đồng thời vang lên.
Đồng tử ba người Thiên Cẩu, Tranh và Phì Di co rụt lại, sự sống trong ánh mắt dần dần tan rã. Cả ba người không ai đỡ được một quyền của Đường Tuấn.
Đùng! Đùng!
Đúng lúc đó lại đồng thời vang lên hai âm thanh trầm thấp.