Lúc này đây Hồng Liên đang nắm trong tay cái xác thế thân của Xuân Đức mà cau mày. Ở bên cạnh nàng ta là đại hắn Phổ Hoằng cũng như vậy. Gần đó Từ Hạo nhìn thấy hai người như vậy thì nghi hoặc hỏi:
“ Làm sao vậy, mọi người phát hiện điều gì khả nghi sao?”
Hồng Liên nhăn mày khó hiểu nói:
“ Đích thị cái xác này là thi thể của tên kia nhưng ta vẫn cảm thấy cái gì đó không đúng, nhất là bảo vật của hắn cùng với Lệ Nữ Hoàng đều không thấy ở trên người.”
Từ Hạo nhún vai nói:
“ Có gì đáng ngạc nhiên đâu, có lẽ những thứ kia đều đã bị Thần Võ Nguyên Tháp thu đi rồi. Không phải điều này là bình thường sao, có gì đâu mà nghi ngờ. Hồng Liên cô quá nhạy cảm rồi. Phổ Hoằng huynh thấy ta nói đúng không?”
Phổ Hoằng lúc này nhẹ gật đầu nói:
“ Ta cũng nghĩ vậy, tên kia hoàn toàn không có khả năng còn sống, để giết tên kia chúng ta đã không tiếc đại giới bỏ ra 15 kiện tiên bảo để bố trí Thái Áp Kinh Trận, tên kia hoàn toàn không có cơ hội để chạy trốn. Với tất cả chúng ta đều trực tiếp nhìn thấy tên kia bị đánh chết dưới công kích liên thủ của mọi người.”
Hồng Liên nghe hai người nói thì cũng thở dài nói:
“ Hẳn là do ta quá nhạy cảm rồi, tên kia vốn thực lực 10 không còn một, lại bị chúng ta âm thầm bố trí đại trận vây khốn thì làm sao có thể chạy thoát được cơ chứ.”
Từ Hạo lúc này cười ôn hòa nói:
“ Người ta có câu, bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, Hồng Liên Tiên Tử lúc trước bị ăn thiệt thòi trên tay tên kia nên sinh ra tâm lý như vậy cũng là điều bình thường. Nhưng mà tiên tử không phải lo, ta dám lấy tính mạng ra đảm bảo là tên kia đã không còn sống trên đời này nữa rồi.”
Ngay khi ba người đang nói chuyện với nhau thì một tên thanh niên nhỏ thó đi tới trước mặt ba người báo cáo.
“ Tìm thấy bốn đồng bạn của người kia, bọn họ đều đang được giam giữ tại Lâu Sơn. Không biết nên xử lý bọn họ thế nào xin ba vị đội phó quyết định.”
Tên này còn chưa nói xong thì lại có một thiếu nữ khác đi tới nơi này, đi đến sát bên tai Hồng Liên nhỏ giọng nói:
“ Vô Trần sư huynh muốn gặp sư tỷ.”
Nghe được thiếu nữ nói thì Hồng Liên khẽ thay đổi sắc mặt, lúc này đây nàng nhìn qua hai người Từ Hạo cùng Phổ Hoằng nói:
“ Ta đi gặp Vô Trần sư huynh, việc nơi này hai người tự thương thảo sau đó giải quyết.”
Nói xong thì nàng liền cùng với thiếu nữ kia rời đi. Hai người Từ Hạo cùng với Phổ Hoằng lúc này nhìn nhau một cái sau đó cũng liền rời đi.
- --o0o---
Tại bên trong một gian thạch động tối tăm, nơi đây đang có bốn người. Bốn người này không ai khác chính là Mộng Vân, Mộng Tước, Vân Huyên cùng với Phong Lãng.
“ Nghe nói người kia chết rồi, vì sao không thấy cô có một chút lo lắng gì?”
Ở trong thạch động tối tăm, Phong Lãng nhìn thấy Mộng Vân vẫn như bình thường, trên mặt không nhìn ra lo lắng gì thì hiếu kỳ hỏi một câu.
Mộng Vân đang suy nghĩ, nghe được Phong Lãng nói thì lạnh nhạt lên tiếng.
“ Ngươi cảm thấy hắn dễ chết vậy à? Cho dù bốn người chúng ta có chết cả thì hắn cũng không chết.”
Vân Huyên lúc này cũng lên tiếng:
“ Xem ra cô rất có lòng tin vào người kia.”
Mộng Vân gật đầu đáp:
“ Ta hiểu rõ hắn hơn các ngươi.”
Vân Huyên lúc này ngồi lại gần Mộng Vân, nhỏ giọng hỏi:
“ Có một điều từ trước ta đã muốn hỏi rồi nhưng vẫn chưa có dịp. Lăng Phỉ, cô cùng với người kia rốt cuộc là quan hệ gì, ta thấy hai người quan hệ khá là kỳ quái, người kia luôn bảo vệ cô nhưng lại rất lạnh nhạt với cô không giống như là một cặp.”
Ngay lúc Mộng Vân đang định qua loa cho xong chuyện thì cánh của thạch động đột nhiên được mở ra. Sau đó một nam một nữ liền đi vào bên trong này. Người đi vào bên trong này không ai khác chính là Vô Trần cùng Hồng Liên.
Vừa nhìn thấy hai người này thì sắc mặt của Mộng Tước cùng Vân Huyên có chút phức tạp. Về phần Mộng Vân cùng Phong Lãng thì vẫn giữ thần sắc như vậy. Không kinh không hoãng, chỉ lạnh lùng quan sát mọi việc.
Vừa vào bên trong thì Hồng Liên liền đã nở nụ cười tươi nhìn hai người Mộng Tước cùng Vân Huyên nói:
“ Để hai người phải chịu ủy khuất rồi. Nhưng điều này cũng là bất đắc dĩ, mong hai người không nên oán ta. Lúc này đây ta mang Vô Trần sư huynh đến thăm hai người đây. Huynh ấy có chuyện muốn nói với hai người, thôi ta không làm phiền mọi người hàn huyên ta có chuyện phải đi trước rồi.”
Nói xong thì nàng ta liền rời đi để lại Vô Trần cùng với bốn người ở lại nơi đây.
Đợi khi Hồng Liên đã rời đi thì Vô Trần liền nhìn hai người Mộng Tước cùng với Vân Huyên nói ra:
“ Sư huynh có phương pháp giúp hai muội có thể gia nhập đội ngũ sư huynh, từ bỏ đội ngũ trước đó. Hai vị sư muội có nguyện ý hay không?”
Mộng Tước cùng với Vân Huyên nghe vậy thì không có một chút do dự liền nói:
“ Đương nhiên nguyện ý. Bọn muội cùng chỉ vì bất đắc dĩ mà mới gia nhập đội ngũ này, nếu như sư huynh có biện pháp giúp hai người bọn muội gia nhập đội ngũ của huynh thì còn gì tốt hơn.”
Giống như đã sớm liệu trước từ trước đó, thấy hai người lập tức đồng ý thì Vô Trần cũng không có chút bất ngờ nào, hắn lúc này nhìn Mộng Vân cùng với Phong Lãng nói:
“ Hai vị hẳn là Lăng Phỉ tiên tử cùng với Phong Lão đạo hữu đi. Hai vị cũng biết rồi đó, đội trưởng của hai người cũng đã chết bây giờ hai vị chỉ có một lựa chọn là gia nhập đội ngũ của ta thì mới có một đường sinh cơ. Hai vị nghĩ sao?”
Phong Lãng nghe được Vô Trần mời chào thì liền động tâm, sau một lúc do dự thì hắn liền đồng ý nói:
“ Ta nguyện ý gia nhập chiến đội của đạo huynh nhưng không biết dùng phương pháp nào để có thể từ bỏ đội ngũ lúc trước mà gia nhập đội ngũ đạo huynh.”
Vô Trần lúc này mỉm cười nói:
“ Chỉ cần có 1 ngàn điểm công trạng liền có thể chuyển sang đội ngũ mới. Nếu như Phong Lãng huynh đệ không đủ công trạng thì ta có thể cho mượn. Sau này có trả lại sau là được.”
Phong Lãng nghe vậy thì gật đầu vui mừng nói:
“ Như vậy thì tốt quá, cảm ơn đạo hữu.”
Vô Trần cười cười tỏ vẻ không có gì. Lúc này đây hắn lại nhìn qua Mộng Vân hỏi:
“ Lăng Phỉ tiên tử hẳn cũng đã nghe được phương pháp chuyển giao đội ngũ rồi, không biết tiên tử còn có điều gì phải lo nghĩ nữa mà chưa đồng ý. Chỉ cần tiên tử gia nhập đội ngũ của ta, sau đó lại cộng đồng tiêu diệt Nữ Hoàng Băng hoàn thành nhiệm vụ, đãi ngộ cùng điểm công trạng của tiên tử cũng sẽ không thấp hơn những người khác.”