Không đợi cô gái lên tiếng thì đã có một thanh niên áo trắng đang vậy xung quanh cô gái kia nghe thế thì vội móc ra một túi nhỏ linh thạch nhỏ đưa cho cậu bé nói:
" Tiểu tử đây là cho người, hừ, chỉ là mấy bức tượng gỗ thôi mà."
Thằng bé mở túi trữ vật ra nhìn thì trực tiếp ném thẳng vào mặt tên kia nói:
" Người là cho ăn mày đâu, mấy trăm khối hạ phẩm linh thạch cũng không ngại mang ra cho mất mặt, có tiền thì mua không thì cút."
Tên thanh niên kia nét mặt đỏ lên, nhìn thằng bé với ánh mắt bất thiện nhưng lúc này từ phía sau cửa hàng cậu bé đi ra một đại hán đi ra nhìn về phía thiếu niên kia. Thiếu niên lập tức co vòi, vẻ mặt hối lỗi sau đó thì liền lủi đi mất.
Lúc này đây lại có vài người khinh bỉ nhìn theo nơi biến mất của tên kia, khi thấy tên kia biến mất hoàn toàn ẩn vào trong dòng người thì mới thôi, sau tên kia thì cũng có một đám người lên tranh trả liền giùm cô gái nhưng cô gái lần này không có nhận mà là cự tuyệt, nàng tiến lại gần nhìn đứa bé hỏi:
" Cái này tỷ mua, hết bao nhiêu tiền."
Đứa bé rất chảnh nói:
" 600 linh thạch trung phẩm, đưa tiền xong liền rời đi."
nghe vậy thì đám hộ hoa sứ giả xung quanh không khỏi trợn trừng mắt nhìn thằng bé, có tên dùng biểu lộ hung ác nhìn đứa bé, lại đặc biệt có vài tên dùng thân phận của bản thân mang ra dọa nạt.
Ngay lúc này lại không biết từ đâu lại đi tới một tên công tử ca anh tuấn tiêu sái vô cùng, tay cầm quạt xếp phe phẩy nhìn rất lãng tử, theo phía sau tên này còn có bốn tên chân chạy. Nhìn ký hiệu trên áo thì đều là người của Nhất Dương tông.
Thấy thanh niên này đi tới đám ruồi đang bu xung quanh cô gái lập tức né ra xa, khi thanh niên lại gần thì cười nói:
" Nguyệt Như tiên tử chúng ta lại gặp mặt quả là hữu duyên."
Thiếu nữ chỉ là khẽ cười nhạt một cái rồi không nói gì thêm, nàng lấy ra linh thạch đưa cho đứa bé, đứa bé nhận được linh thạch rồi thì liền quay vào bên trong cửa hàng. Lúc này thiếu niến mới nhã nhặn nói tiếp:
" Không biết Hàn mỗ ta đây có thể hay không đi dạo cùng tiên tử."
Cô gái cũng không có từ chối mà gật nhẹ đầu, sau đó hai người rời đi, phía sau là một đám đi theo cam nguyện làm tùy tùng.
***
Về phần của Trương Tam Thiếu sau khi tránh thoát cái của nợ kia thì lại gặp phải rắc rối khác, cũng không biết là tên nào thất đức ăn cắp đồ của một cô gái, mà không may là diện mạo tên kia hình như hơi giống hắn nên chính chủ sau thời gian không lâu thì tìm đến.
May nhờ ba người Hương Hương làm chứng cùng cho cô gái kia một ít mới yên chuyện, Trương Tam Thiếu thấy ngày hôm nay không phải là ngày may mắn của hắn, hắn muốn đi về nằm ngủ cho lành. Nhưng mà mấy cô gái lại kéo hắn đi xem dị bảo( loại bảo vật chưa xác định được cụ thể tất cả công hiệu.)
Đi vào trong một cái cửa hàng rộng lớn vô cùng, khắp nơi đang bày bán đủ kiểu dị bảo, nơi đây cũng thu hút rất nhiều người nhưng chắc là do giá tiền để bước vào trong khá cao nên cũng có nhiều người lại lựa chọn rời đi mà không đi vào..
Trương Tam Thiếu lịch duyệt cũng không nhiều nhặn gì nên cũng chẳng biết các bảo vật bên trong này là gì chứ đừng nói tới tác dụng cùng lai lịch của bọn chúng. Ở nơi này cũng có vài người giám định sư nhưng Trương Tam Thiếu nhìn kiểu gì cũng thấy mấy người này giống như đang lừa gạt.
" Sư tỷ mấy tên thần côn này từ đâu tới vậy? "--- Trương Tam Thiếu nhìn vào mấy ông lão đang vuốt râu làm vẻ cao nhân, rồi sau đó lại tâng bốc cái dị bảo đang giám định.
Hàn Nguyệt ở bên cạnh nháy nháy mắt hỏi:
" Làm sao sư huynh biết là mấy người kia đang lừa gạt."
Trương Tam Thiếu chỉ về phía cái khiên mà ông lão đang khoe khoang kia nói:
" Thì thấy tận mắt mà, ông lão kia nói tấm khiên kia có từ thượng cổ không có cái gì có thể phá nó, vậy vì sao tấm khiên lại bị hư hại mất một miếng to như bàn tay thế kia, chuyện rõ như ban ngày thế mà những người này cũng gật đầu như đúng rồi."
Ba cô gái nghe vậy thì cũng thấy có lý quá chứ những người xung quanh cũng có người nghe được cũng thấy Trương Tam Thiếu nói rất đúng. Một vị thiếu nữ cách không xa nhìn ông lão lớn tiếng hỏi:
" Đại sư, người nói nó không có gì có thể phá vỡ tại sao nó lại bị mất một miếng thế kia? Lại còn nói nó là thượng cổ kì bảo có phải hay không thổi phồng à."
Ông lão kia trừng thiếu nữ một cái nói:
" Nha đầu dám nghi ngờ ánh mắt của lão phu sao? "
Vừa nói thì ông lão vừa thể hiện ra tu vi của bản thân, hắn rất tức giận nhìn thiếu nữ giống như thiếu nữ nói như vậy là xúc phạm tới cả tổ tiên nhà lão vậy. Lời hắn nói ra mới là chân ngôn còn người khác nói chính là xúc phạm lão.
Ông lão này tu vi cũng rất cao dọa tới cho thiếu nữ kia run lẩy bẩy, ông lão vừa có tu vi cao lại có địa vị lớn, một vị tông sư cấp giám định thường được rất nhiều người trọng vọng. Những người bên cạnh tuy thấy cô gái nói có lý nhưng không ai dám nói gì, họ sợ dính vào rắc rối. Luật lệ ở nơi này cấm đánh nhau hay giết người nhưng mà với địa vị của ông lão nếu giết một đệ tử không có nhiều địa vị trong tông môn thì cũng không ai có ý kiến gì.
Nhưng lúc này không biết từ đâu Lộ Sơn Vương hiện ra cho ông lão kia một cái đạp thẳng mặt, cả một cái bàn chân to in lên mặt, lực đạo cú đạp này không nhẹ hàm răng ông lão trong nháy mắt biến mất một nữa. Mọi người phía xung quanh kinh hô một cái liên tục né ra, sau đó cả đám chết lặng không dám nói chỉ nhìn ông lão kia vừa ăn một đạp lại bị ăn liên tục mấy chục cái vả vào miệng. Tiếng chửi bới của Lộ Sơn Vương giữa một mảnh vắng lặng thế này không khác gì tiếng sấm.
" Lão thất phu từ đâu tới cũng dám ở Thiên Âm Tông dương oai, kể ngươi nói đúng thì thôi, đằng này đã sai lại còn ngoan cố. Lão tử không tát vỡ cái mồm thối của lão già ngươi thì ta không phải Lộ Sơn Vương. Cái phá tấm khiên dám nói thành chí bảo, bộ ta có đui cũng phải thấy mờ mờ nhá. Cho đám các gian thương các ngươi vào đây buôn bán không phải để các ngươi đi lừa gạt."
Bộp... Binh.... Chát
Giai điệu nhịp nhàng vang lên, răng cùng máu bắn ra như pháo bông, khuôn mặt tiên phong đạo cốt của lão già kia trong nháy mắt đã biến mất thay vào đó là một cái đầu heo bị đánh bầm dập te tua xơ mướp.