“ Cô nói là rằng đã tìm ra được tung tích của 17 người cũng là kẻ giống chúng ta tại bên trong đế đô rồi sao? Cô làm khi nào mà lại nhanh như vậy?”
Mộng Vân lúc này cười nói:
“ Cũng không có gì, chỉ là trùng hợp mà thôi. Lúc trước ta vì tìm ngươi nên đã đi điều tra, trong lúc tìm ngươi thì vô tình phát hiện ra một số kẻ khả nghi. Tiếp sau đó ta bắt đầu xác định từng người một, xem ngươi có ở trong đó không. Nhưng kết quả làm ta thất vọng những kẻ kia tuy cũng là những người tham gia nhiệm vụ lần này có điều ngươi lại không nằm trong số đó. Nhưng không ai ngờ lúc này những tư liệu kia lại có thể giúp ích.”
Xuân Đức nhẹ gật đầu nói:
“ Những tư liệu kia cô cứ đưa cho ta, việc còn lại để ta xử lý cho. Mà cô nếu cảm thấy không an toàn cũng có thể ở cùng ta nhưng nếu cô không muốn thì ta cũng không ép.”
Trên khuôn mặt của Mộng Vân xuất hiện một chút do dự nhưng ngay sau đó liền được thay bởi thần sắc kiên định, nàng gật đầu nói:
“ Nếu ngươi đã không chê ta phiền phức thì ta cũng mặt dày tới nương tựa vào ngươi vậy. Đương nhiên ta sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ ngươi.”
Xuân Đức lúc này nhìn qua Mộng Vân, nhìn cho tới khi cô nàng cảm thấy xấu hổ thì hắn mới nói:
“ Ta chỉ muốn nói, tất cả mọi thứ đều do cô suy nghĩ quá nhiều, ta chưa từng có ý như vậy cả.”
Nghe được lời nói của hắn. Cảm nhận được sự chân thành trong lời nói, Mông Vân hơi ngẫn ra, sau một lúc thì nàng ra hơi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:
“ Ta biết rồi. Cảm ơn ngươi.”
Khẽ mỉm cười, Xuân Đức lúc này một tay khoác vai Mộng Vân ghé sát vào tai nàng ta khẽ nói:
“ Thực ra cô không phải là kẻ vô dụng đâu mà chẳng qua là không có tác dụng gì thôi. Hắc hắc.”
Mộng Vân vốn trong lòng đang cảm thấy ấm áp vô cùng nhưng khi nghe được Xuân Đức nói như vậy thì bao nhiêu hảo cảm của nàng dành cho hắn liền mất sạch, nàng lúc này không khỏi lườm Xuân Đức một cái sau đó dùng tay đấm cho hắn một phát.
Hành động này rõ ràng là đang trả thù Xuân Đức nhưng người ngoài nhìn vào thì lại thấy khác. Bọn họ nhìn thấy hai người Xuân Đức cùng Mộng Vân có cử chỉ thân mật nhưng lại mang theo sự phóng khoáng, không kiêng dè gì cả. Người không biết còn tưởng bọn họ là bàn từ nhỏ lớn lên bên nhau cũng nên.
…..
Sau khi đi được một lúc lâu thì rốt cuộc Xuân Đức cũng đã thấy được lớp học ma pháp của Lan Đóa.
Quan sát một chút thì Xuân Đức phát hiện cả một lớp mà chỉ có 20 người, trong lớp học viên độ tuổi cũng bất đồng, có người thì cũng 16-17 tuổi, có người chỉ độ 9-10 tuổi. Mà nhìn quanh hắn cũng không có nhìn thấy người giảng dạy đâu cả, chỉ có đám học viên tốp 3, tốp 4 túm tụm lại cùng với nhau.
Đảo mắt nhìn lướt qua một cái Xuân Đức liền đã nhìn thấy Lan Đóa, cô bé lúc này đang ngồi cùng với 2 người bạn khác đang dùng đũa phép chỉ vào một cái cây nhỏ.
Từ đũa phép phát ra một chút ánh sáng màu xanh, ánh sáng màu xanh kia chiếu lên cái cây non khiến cho nó nhanh chóng mọc ra một cái lá mới. Có điều ba cô bé cũng chỉ là mới thức tỉnh ma pháp nên ma lực bên trong cơ thể không nhiều, cho dù cả ba cô bé cũng đã rất cố gắng nhưng cái cây cũng chỉ mọc ra thêm đứng một cái lá.
Sau khi cố gắng thêm vài lần mà vẫn thất bại thì cả ba cô bé liền ngồi bệt xuống thảm cỏ, vẻ mặt không vui nhìn cây đũa phép đang cầm trong tay.
Xuân Đức đang đứng ở một nơi cách xa đó nhìn thấy cảnh như vậy thì không khỏi cười cười.
Mộng Vân ở bên cạnh thấy hắn cười có phần gian gian thì không khỏi nói:
“ Ngươi đừng có cười gian như vậy được không? Nhìn ngươi lúc này không giống người tốt chút nào.”
Ngó con bé lắm miệng bên cạnh, Xuân Đức nhìn nàng bằng một mắt rồi nói:
“ Ta cười mặc ta, mắc mớ gì đến ngươi. Mà ta có nói ta là người tốt bao giờ đâu. Thôi ta đi qua chơi với em gái ta. Mấy người các ngươi đi đâu chơi thì đi đi. Tí nữa gặp lại sau.”
Nói xong thì Xuân Đức liền nhanh chân đi qua bên phía Lan Đóa, để lại đám người Mộng Vân đang trợn mắt nhìn hắn.
Xuân Đức lúc này vận dụng một chút năng lực, lén lút đi tới phía sau cô bé Lan Đóa, sau khi đã ở phía sau cô bé thì hắn quyết định hù cô bé một chút.
Quả nhiên con nít nhát gan, Xuân Đức chỉ làm cái mặt dụt cùng hù một chút thì cô bé Lan Đóa đã sợ tí khóc thét lên, không những Lan Đóa mà hai người bạn của cô bé cũng vậy.
Có điều sau khi nhận ra không phải có có quỷ mà là Xuân Đức thì Lan Đóa lập tức vui mừng ôm lấy hắn, mãi sau một lúc lâu thì mới buông hắn ra. Ở bên cạnh hai người bạn của cô bé cũng rất hiếu kỳ.
Lúc này đây Xuân Đức đang ngồi bên cạnh Lan Đóa vừa cười vừa hỏi:
“ Đã quen với nơi này chưa Tiểu Đóa? Mà ở trong lớp có bị ai bắt nạt không?”
Cô bé Lan Đóa cười hì hì nói:
“ Không có, không ai bắt nạt Tiểu Đóa cả, mọi người đều rất mến Tiểu Đóa. Mà phải rồi, anh nhìn xem làm sao em lại không thể tiếp tục sử dụng phép thuật giúp cho cây non lớn hơn.”
Nghe được cô bé hỏi thì Xuân Đức mỉm cười ôn hòa nói:
“ Tiểu Đóa mới thức tỉnh ma pháp nên ma lực bên trong cơ thể không nhiều, thêm vào đó là linh hồn lực không mạnh nên không tụ lại được ma lực phân tán. Vì vậy mà mới không thể phát ra ánh sáng sinh mệnh được.”
Cô bé Lan Đóa ánh mắt súng bái nhìn Xuân Đức, cô bé gật gật đầu nói:
“ Em biết rồi, sau này em nhất định sẽ cố gắng thật nhiều. Mà anh giúp em làm cây non này lớn lên đi.”
Cô bé vừa nói vừa đưa đũa phép cho Xuân Đức, cầm trong tay cây đũa phép mà Xuân Đức cảm thấy không biết nói gì. Nói hắn hủy diệt cái gì đó thì dễ chứ bảo hắn giúp cho một cái cây non lớn lên thì có vẻ khó.
Nhưng trước ánh mắt mong đợi của ba cô bé, Xuân Đức lúc này có không biết thi triển ma pháp cũng phải cố làm cho cái cây non này lớn lên.
Hắn lúc này cũng giả vờ đọc chú ngữ:
“θηλυκό σώμα φυσικά ή για αυτή τη ζωή είναι συνεχώς αδιάκοπη.”
Nhưng trên thực tế hắn đang rút ra từ bên trong cơ thể một chút sinh mệnh tinh hoa, sau đó thông qua đũa phép chiếu lên cái cây non. Nếu là người khác thì có thể dễ dàng phát hiện ra trò lừa đảo của hắn nhưng mà đối với ba cô bé vừa mới bước vào con đường ma pháp thì làm sao có thể biết được.
Ba cô bé chỉ nhìn thấy đũa phép trong tay Xuân Đức đột nhiên sáng lên ánh sáng màu xanh rực rỡ, cùng lúc đó ánh sáng màu xanh kia chiếu lên cây non.
Ngay khi ánh sáng màu xanh kia chiếu lên cây non thì cả cái cây bắt đầu run lên từng hồi, tiếp sau đó cả cái cây lấy tốc độ có thể dùng mắt thường quan sát được mà phát triển.
Từ ban đầu chỉ là một cây mần có 4 lá, nhưng sau hai mươi giây thì nó đã to như cái cổ tay, cành lá xanh tươi, bộ rễ cũng bắt đầu phát triển cắn sâu vào bên trong lòng đất.
Xuân Đức thấy như vậy thì cũng đã rất hài lòng, hắn lúc này đang định khoe khoang một chút nhưng mà hắn còn chưa kịp bốc phét thì dị biến phát sinh.
Cái cây bọn lúc trước vừa được hắn cho ăn một ít sinh mệnh tinh hoa lúc này đột nhiên phát triển mạnh, cả thân cây nhanh chóng to ra, cành lá cũng bắt đầu mọc ra thật nhiều.
“ Ầm ầm…”
Mặt đất bị cái thân cây phát triển quá nhanh khiến cho vỡ nát.
Chưa đầy 10 giây sau nó đã to hơn lúc vừa rồi mấy lần, tiếp sau đó cả cái cây vẫn lớn lên không ngừng. Sau một phút thì nó liền đã hóa thành một cây đại thụ cao cả trăm mét, cành lá xum xuê. Có điều lúc này nó vẫn chưa dừng lại mà đang tiếp tục lớn hơn, lớn hơn nữa.
Thấy tình huống hình như có chút không ổn, Xuân Đức lúc này mang đám trẻ con chạy ra khỏi nơi đây, đi tới bên cạnh đám người Mộng Vân.
Vừa đến bên này thì Mộng Vân đã liền hỏi:
“ Ngươi vừa làm cái quỷ gì vậy.”