“ Ngươi tên là gì nhỉ, mới nói mà ta lại quên rồi.”
Nhìn thấy Bóng Ảnh đang gặm trái tim đang còn dính máu tươi từng miếng, từng miếng một thì thanh niên bạch y không khỏi nuốt nuốt nước miếng. Hắn có chút run run nói:
“ Thuộc hạ tên Phương Hạo.”
“ À.” Bóng Ảnh hơi kinh ngạc rồi lại hỏi:
“ Phương Hạo sao, tên của ngươi rất giống tên một cừu nhân củ của ta, có điều tên kia bị ta ăn sống rồi. Mà ngươi đi tới Huyễn Mộng Các làm gì? ”
Trên trán của Phương Hạo lúc này bắt đầu lấm tấm mồ hôi, hắn dùng vạt áo lau đi sau đó nói:
“ Thuộc hạ đến đây là để cùng Lệ Hoa tiên tử kết thân.”
Bóng Ảnh nghe tới từ kết thân thì có chút không hiểu lắm, hắn nhìn qua một tên tùy tùng bên cạnh hỏi:
“ Kết thân là gì thế?”
Tên tùy tùng kia nói:
“ Kết thân là kiểu như kết bằng hữu vậy thưa phó điện chủ.”
Bóng Ảnh nghe vậy thì cái hiểu cái không, nói về giết người, hành hạ người thì hắn thành thạo lắm nhưng mà nói về mấy thứ nhân sinh bình thường thế này thì hắn không không khác gì thằng thiểu năng cả.
Nhìn Phương Hạo, Bóng Ảnh lại hỏi:
“ Tiểu tử ngươi là từ cái thế lực nào đi ra? Cái thế lực kia lại là cái dạng gì? Cường giả đỉnh cấp tu vị thế nào? Ngươi lại có địa vị gì trong cái thế lực kia?”
Nghe xong Bóng Ảnh hỏi một tràng dài thì Phương Hạo cũng không có do dự, hắn ngay lập tức trả lời.
“ Thưa chủ nhân, thuộc hạ đến từ Luyện Thần Tông, bên trong tông môn địa vị thuộc cũng không thấp, là một trong mấy nhân tuyển có khả năng tiếp nhận tông chủ vị trí đời tiếp theo, bên trong Luyện Thần Tông có ba gia tộc đồng thời nắm giữ, Kha La gia tộc cũng chính là gia tộc của thuộc hạ, hai gia tộc khác phân biệt là Nịnh Lý Ma cùng Tây Sắc Phỉ Ma, trong ba gia tộc thì đều có một vị lão tổ nữa bước Thần Vương nhưng theo tin tức thuộc hạ biết được thì lão tổ Tây Sắc Phỉ Ma đã bước qua giai đoạn thứ hai.”
Bóng Ảnh có phần kinh ngạc hỏi:
“ Lai lịch của tiểu ngươi cũng tạm được đấy, thảo nào bên người của một tên Thiên Vương Cảnh đi theo, Mà Luyện Thần Tông của các ngươi ở Thiên Huyễn Ma Vực thì có địa vị thế nào?”
Hắn vừa hỏi xong thì Phương Hạo lại lập tức đáp:
“ Thưa chủ nhân, Luyện Thần Tông ở bên trong Thiên Huyễn Ma Vực cũng là cự đầu thế lực, cũng không có mấy thế lực có thể so được với nó, về phần ở Địa Nguyên Ma Châu thì Luyện Thần Tông chính là thế lực đứng đầu, bao trùm lên tất cả những thế lực nơi đây.”
Nghe hắn nói thì Bóng Ảnh nghi hoặc hỏi:
“ Nghe tiểu tử ngươi nói thì ta tự dưng cảm thấy ngươi đến Huyễn Mộng Các hẳn là có mục đích khác đi, chứ không phải chỉ là đơn giản kết thân. Lai lịch của ngươi lớn như thế vậy mà còn muốn đi kết thân cùng với một tiểu môn, tiểu phái như Huyễn Mộng Các làm gì?”
Lúc này ở bên cạnh Bóng Ảnh có một nữ tử nhỏ giọng nói:
“ Thưa phó điện chủ, người nói nói là kết thân nhưng chỉ là mặt ngoài, còn thực tế là tiểu tử này đang tìm kiếm người ủng hộ bản thân, gây dựng thế lực để tranh đoạt cái chức vị tông chủ.”
Một người khác cũng là nhẹ giọng nói:
“Do ở bên trong Ác Ma Điện là một thể thống nhất nên không có những kiểu lôi kéo thế lực như vậy nên phó điện chủ không biết cũng là dễ hiểu, thường thường khi nói tới chuyện kết thân thì chính là có tương quan lợi ích nên mới kết thân. Còn hai người kia có lấy nhau, hay nhân huynh đệ, tỷ muội gì đó cũng chỉ là hình thức bên ngoài,thực chất là tương quan lợi ích liên kết với nhau mà thôi.”
Bóng Ảnh nghe xong hai người giải thích, thì cái đầu của hắn rốt cuộc cũng rạng ra được một chút, hắn lúc này cuối cũng cũng hiểu ra. Hắn gật đầu nói:
“ Nói thẳng ra thì tên này đến đây là để lôi kéo thế lực ủng hộ, tạo dựng thế lực của bản thân, sau này lại dùng những thế lực này đi tranh đoạt chức vị tông chủ. Còn cái việc kết thân gì đó chỉ là chó má. Như vậy có phải không?”
Đám cường giả Ác Ma Điện lập tức nói:
“ Phó Điện Chủ anh minh.”
Phương Hạo nghe đám cường giả Ác Ma Điện không biết ngượng miệng khen Bóng Ảnh như vậy thì trong lòng thầm khinh bỉ một phen.
Hắn cảm thấy Bóng Ảnh thật ngu, nói rõ ràng như vậy mà giờ mới hiểu, đúng là so với đám thiểu năng thì không khác là bao. Hắn không hiểu vì sao một con quái vật ngu ngốc như vậy lại có thể lên làm phó điện chủ gì đó.
Tuy trong lòng hắn nghĩ vậy nhưng mặt ngoài thì hắn cũng không có biểu hiện ra cái gì. Nhưng mà ở đây toàn là cao thủ, một chút nội tâm biến hóa của Phương Hạo mặc dù không hiện ra ngoài nhưng vẫn là bị những người khác cảm ứng được.
Lúc này đây, có ba người, hai người là vừa lên tiếng giải thích cho Bóng Ảnh, người còn lại chính là lão giả Kha La Ma, ba người đều dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Phương Hạo, tiếp đó ba người đồng thời nói:
“ Tiểu tử, có những thứ dù là suy nghĩ cũng không nên, niệm ngươi vi phạm lần đầu chỉ chặt một tay, lần sau liền giết.”
Lời vừa dứt thì Kha La Ma liền hướng phía Phương Hạo xuất thủ, cánh tay hắn vươn dài ra chộp lấy cánh tay phải của Phương Hạo.
Phương Hạo nhìn thấy vậy thì biến sắc, có điều hắn cũng chỉ là một tên Tinh Vương Cảnh bát trọng mà thôi, đứng trước cường giả Thiên Vương Cảnh thì làm gì có sức phản kháng.
Cánh tay phải của hắn bị Kha La Ma chộp lấy, sau đó Kha La Ma liền giật mạnh một cái.
“ Phúc..”
Cả cánh tay phải đứt lìa, máu tươi văng tung tóe, Phương Hạo trong nháy mắt hét thảm.
“ A a a … Đau quá…”
Có điều hắn chỉ vừa hét lên một tiếng thì liền bị vô số cặp ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm, ngay lập tức Phương Hạo liền cảm giác tử vong ập tới, hắn lúc này học khôn, trong nháy mắt câm miệng lại không dám la nữa.
Thực ra vết thương hắn cũng chẳng nặng gì, có điều là thiếu gia sống sung sướng quen rồi, từ lúc sinh ra đã được thừa hưởng cuộc sống an nhàn, làm gì có khi nào bị thương kiểu như mất một cánh tay đâu, vì thế mà hắn mới hét lên như vậy.
Kha La Ma cầm cánh tay của Phương Hạo sau đó nhét vào trong miệng ăn tươi, ngay lập tức tiếp xương cốt “răng răng” kêu vang từ trong miệng hắn phát ra. Vừa ăn hắn vừa dùng ánh mắt không thân thiện nhìn Phương Hạo, bị ăn mắt như sói đói này của Kha La Ma nhìn thẳng, Phương Hạo chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo.
Đúng lúc này Bóng Ảnh lại lên tiếng:
“ Xem ra ngươi cũng có một chút giá trị đấy, vốn lúc đầu định hỏi ngươi xong vài vấn đề thì ăn ngươi nhưng hiện tai ngươi có thể sống rồi. Người hẳn là nên cảm thấy bản thân rất may mắn vì xuất thân của ngươi rất tốt. Xong việc ở đây thì ngươi theo ta quay trở về.”
Bóng Ảnh nói chuyện rất bình thản, hắn nói chuyện ăn người mà cứ như ăn cơm uống nước vậy, cũng vì cái sự bình thản này của hắn mà Kha La Phương Hạo đối với hắn trở nên sợ hãi thêm một phần.
Phương Hạo mặc dù bị giật đứt một cánh tay, hắn rất đau nhưng cũng không dám trị thương, hắn lúc này quỳ xuống, mặc kệ cho máu tươi bắn ra. Khi nghe được Bóng Ảnh nói thì hắn khẽ run lên sau đó nói:
“ Vâng, thưa chủ nhân tôn quý.”