Thế giới linh hồn của hắn sau lần tiến hóa lên Địa Ngục Ma Long thì trở nên ngưng thực, hình thành một thế giới thực chất không phải hư ảo như lúc trước nữa, tuy diện tích của thế giới linh hồn của hắn chỉ có vài chục mẫu nhưng nó đang không ngừng tăng lên.
Hắn biết, sau này thế giới linh hồn của hắn một khi hấp thụ đủ thiên địa tinh hoa sẽ biến thành một phiến phúc địa tới lúc đó có thể dùng để kinh doanh,nếu như không có “Không gian vong linh” thì sau này thế giới linh hồn của hắn sẽ là căn cơ phát triển tự thân.
Nói như thế cũng không phải là hắn không cần kinh doanh “Thế giới linh hồn”, dù sao muốn tu luyện phải có tài nguyên, so với suốt ngày đi đánh cướp thì tự mình làm ra vẫn ổn định hơn nhiều. Mà vừa có thể đi đánh cướp lại vừa có thể tự kinh doanh thì còn tốt hơn nữa.
Hiện tại bên trong “Không gian vong linh” cả ba tầng đều đang trồng rất nhiều thảo dược quý hiếm cùng chăn nuôi “Thái Cổ Phệ Ma Trùng”, khi nào cần thiết có thể bán ra ngoài một ít. Có điều theo hắn nghĩ thì lúc nào bí quá thì có thể đi đánh cướp một ít, chứ mang mấy thứ quý hiếm kia đi ra ngoài bán kiểu gì chẳng bị chặn cướp. Như vậy ngay từ đầu liền đi đánh cướp cho đỡ mất thì giờ.
Nói tới nói lui thì phát triển thế giới linh hồn trăm lợi không một hại, vừa có thể gia tăng kinh tế, vừa có thể gia tăng khả năng phòng ngự linh hồn.
Nhưng mà một ngày hắn chỉ có thể hấp thụ một chút mà thôi, dù sao thế giới linh hồn hắn vừa ngưng thực không lâu, khả năng hấp thu đồng hóa pháp tắc ngoại giới cùng cần một thời gian khá dài, trung bình hắn hấp thu một lúc thì cả tuần sau mới cần hấp thu lại lần.
…..
Thời điểm mở mắt ra Xuân Đức phát hiện đống ma thạch cực phẩm mà hắn đưa cho hai con thú sủng Thanh Linh cùng Mao Lý Cầu chỉ còn vài viên,Mao Lý Cầu lúc này đang ôm cái bụng tròn vo mà lăn qua lăn lại trên giường, trên mặt nó hiện lên vẻ mặt thỏa mãn. Về phần Thanh Linh thì đang nằm trên mặt viên ma thạch cực phẩm mà ngủ.
Xuân Đức nhìn thấy cảnh này thì có chút thú vị, hắn lúc này đột nhiên nhớ đến đám thú sủng của mình, có biết để lại mấy người A Ngốc, A Khờ, Sói Mập ở lại làm bạn, lần trước hắn có thể nói là đưa toàn bộ lực lượng hiện có cho nhóm Vũ Y mang đi, chỉ để lại mỗi A Trân cùng bầy đàn của nó.
Nếu không phải A Trân tính cách quá phản loạn, ngoại trừ hắn cùng với Lão Hắc ra thì không ai có thể điều khiển, vì thế hắn mới không có đưa cho Vũ Y bằng không hắn cũng đưa cho Vũ Y rồi.
Nhớ đến A Trân, Xuân Đức lúc này gọi nó ra, lập tức Thái Cổ Phệ Ma Trung Vương liền xuất hiện bên trong căn phòng, nó vừa ra ngoài khí tức đáng sợ tản mạn đi ra dọa cho Thanh Linh cùng Mao Lý Cầu co rúm người lại.
Xuân Đức nhìn thấy A Trân thì trên mặt xuất hiện vẻ tươi cười, lúc này đây hắn đã hoàn toàn tháo bỏ linh hồn nô dịch trong đầu A Trân, chính thức tạo dựng mối quan hệ bền vững như thép.
Nhìn A Trân hắn hỏi:
“ Đói không?”
Vẫy vẫy cánh, A Trân mở ra cái miệng đầy răng kêu lên mấy tiếng. Xuân Đức thấy vậy thì đưa cổ tay tới trước miệng của A Trân.
Ngay lập tức A Trân liền cắn vào cổ tay hắn, hấp thụ máu tươi cùng long nguyên bên trong thân thể hắn. Trong nháy mắt Xuân Đức liền cảm thấy long nguyên nguyên mất đi hai thành, máu huyết mất đi một thành, tốc độ hấp thụ của A Trân có thể nói vô cùng khủng khiếp.
Ngay khi long nguyên hắn gần thấy đáy, máu huyết mất đi ba thành thì A Trân cùng dừng lại không ăn nữa, nó phun vào chỗ vết thương một chút dịch nhờn, dịch nhờn vừa dính vào lập tức khiến vết thương lành lại như củ.
Vuốt ve A Trân, Xuân Đức cười nói:
“ Đi ngủ thôi, hôm nay ta cũng mệt rồi.”
Nói xong thì hắn mang A Trân, Thanh Linh cùng Mao Lý Cầu mang lên phía trên này, sau đó ôm bọn nó ngủ.
A Trân có lẽ do ăn no nên lúc này vừa nằm xuống liền ngủ say như chết. Về phần Mao Lý Cầu cùng Thanh Linh mới bắt đầu có chút sợ hãi do bọn nó cảm nhận được khí tức trên cơ thể A Trân nhưng sau một lúc thì bọn nó cũng quen dần.
Tiếp đó Mao Lý Cầu chui vào trong lồng ngực của Xuân Đức nằm cuộn tròn lại mà ngủ, còn Thanh Linh thì bay lên trên trán Xuân Đức mà nằm, cả người nàng ta tản mạn ra bạch quang nhu hòa thánh khiết bao phủ toàn bộ cả căn phòng nơi đây.
…..
Một ngày sau.
Sau khi ngủ nguyên một ngày dài, Xuân Đức một lần nữa tỉnh dậy, hắn cảm thấy giấc ngủ lần này thật ngon, không có mơ mạn lung tung gì cả.
Vừa mở mắt ra thì hắn liền nhìn thấy cả căn phòng hắn ở lại tràn đầy ánh sáng nhu hòa, cảm nhận lực lượng bên trong ánh sáng kia Xuân Đức liền hiểu ra nguyên do mình vì sao lại ngủ ngon như vậy.
Trong lòng hắn thầm nghĩ “ Tiểu Thiên Sứ này cũng có tác dụng đấy chứ, sau này lúc nào đi ngủ cũng mang nàng theo”.
Lại nhìn Mao Lý Cầu đang nằm trên ngực mình, Xuân Đức không khỏi thò tay sờ sờ nó mấy cái. Bị hắn sờ sờ, Mao Lý Cầu lập tức tỉnh lại.
“ Chủ nhân buổi sáng tốt lành.”
Mao Lý Cầu vừa nói xong thì Thanh Linh lúc này cũng nói:
“ Chủ nhân buổi sáng tốt lành.”
Xuân Đức nghe được hai tên này có thể nói chuyện thì kinh ngạc hỏi:
“ Hai tiểu chút chít các ngươi đều có thể nói chuyện sao?”
Mao Lý Cầu cùng Thanh Linh đồng thời nói:
“ Vâng chủ nhân.”
Nghe thế đáp án, Xuân Đức kỳ quái hỏi:
“ Vì sao lần trước không thấy các ngươi nói gì?”
Thanh Linh ấp úng nói:
“ Lần trước thấy chủ nhân tức giận như vậy nên không dám nói.”
Cười cười, Xuân Đức hỏi:
“ Bây giờ không sợ nữa sao?”
Thanh Linh gật gật đầu nói:
“ Vẫn sợ nhưng đỡ hơn hôm qua.”
Xuân Đức nghe vậy thì chỉ cười cười, tiếp đó hắn ngồi dậy nói:
“ Được rồi, hẳn hai ngươi cũng đói rồi, đến lúc nên ăn cái gì đó lót dạ.”
Nhìn qua Thanh Linh hắn hỏi:
“ Tiểu Linh thích ăn ma thạch hay tiên thạch?”
Thanh Linh nghe đến tiên thạch thì kinh ngạc hỏi:
“ Tiên thạch là gì vậy chủ nhân?”
Nàng hỏi vậy hiển nhiên không biết cái gì là tiên thạch cả, Xuân Đức lúc này cũng không có giải thích mà mang ra một viên tiên thạch cực phẩm đưa cho Thanh Linh. Thanh Linh tiếp nhân viên tiên thạch thì yêu thích không thôi nói:
“ Cảm ơn chủ nhân.”
Xuân Đức gật đầu sau đó nhìn qua Mao Lý Cầu, nhìn con chồn mập béo núng nính này thì nhướng mày nói:
“ Cần phải cho ngươi cảm cân thôi, bằng không sẽ đi không được, này cho ngươi đấy.”
Xuân Đức ném ra cho nó mấy viên cực phẩm ma thạch, ngay lập tức Mao Lý Cầu liền nhào tới, tiên tục nuốt vào mấy viên ma thạch, nó ăn rất nhanh thoáng cái chỉ còn một viên cuối cùng. Nó lúc này cũng không có nuốt chửng nữa mà từ từ cắn ăn, sau khi ăn được một nửa thì nó dừng lại.
Mao Lý Cầu trong đôi mắt hiện lên một vòng ưu thương, cúi đầu nhìn nửa viên cực phẩm ma thạch còn lại trong ngực, cảm thấy không nỡ ăn hết, đành không ngừng lè lưỡi liếm, nước miếng chảy lênh láng ướt cả chăn mền.
Nhìn bộ dạng của Mao Lý Cầu lúc này khiến cho Xuân Đức cảm thấy buồn cười không thôi, trong đôi mắt toát ra thần sắc vui vẻ.
Sau khi cho A Trân, Mao Lý Cầu cùng Thanh Linh ăn xong thì Xuân Đức liền mang A Trân vào bên trong không gian vong linh, còn hắn thì dẫn Mao Lý Cầu cùng Thanh Linh đi ra ngoài đi dạo, dù sao cũng đã ở trong nhà một ngày trời cũng nên ra ngoài hít khí trời.
Đẩy cửa bước ra bên ngoài, đi tới sân nhỏ trước nhà, nhìn cảnh tượng đất trời mờ sương, hít vào một hơi thật sâu, hắn vươn vai một cái.
“ Thật thoải mái à, bây giờ nên đi đâu đây ta.”