" Vèo...."
Sau lưng Bóng Ảnh tám đôi cánh chim màu đen hiện ra, tám đôi cánh khẽ vỗ ngay lập tức Bóng Ảnh liền biến mất không còn thấy đâu, một cái chớp mắt sau liền đã thấy hắn xuất hiện ở phía chân trời rồi.
Cũng không lâu sau đó hàng loạt tiếng nổ lớn, tiếng rít gào như xé tan thiên địa vang lên, từng đợt sóng năng lượng cuồng bạo từ phía cuối chân trời quét ra bốn phương nhưng nơi nó đi qua mọi thứ đều bị hủy diệt, sỏi đá biến thành bột mịn, cây cối trong nháy mắt bốc cháy rồi cũng hóa thành tro tàn.
Cảm nhận được ba động từ phía cuối chân trời, Vũ Y hơi nhíu mày một cái sau đó nhìn qua Xuân Đức hỏi:
" Có cần em đi qua giúp một tay không? "
Nhìn qua Vũ Y nhìn thấy đôi mắt con bé đang bốc lên lửa nóng kia thì Xuân Đức liền biết Vũ Y đang nghĩ cái gì, con bé này cũng không phải sợ Bóng Ảnh đánh không lại mà đang muốn đi ra đánh nhau, trong lòng hắn thở dài mặc dù hắn biết Vũ Y lớn rồi, cũng không phải là Vũ Y trước kia nữa nhưng tại vì trước kia hắn bảo Vũ Y quen rồi, bây giờ để Vũ Y tự mình đi chiến đấu hắn có chút không an lòng.
Nhưng mà suy nghĩ một chút hắn vẫn là gật đầu. Giống như chỉ chờ có vậy, Vũ Y vừa thấy hắn gật đầu thì liền hôn nhẹ vào má hắn một cái sau đó thì biến đi đâu mất dạng.
Lau đi nước miếng trên mặt hắn nhếch môi khẽ cười. Cũng ngay khi Vũ Y vừa chạy đi mất thì con mồi hắn cũng đã tiến vào bên trong cạm bẫy mà hắn bố trí từ trước. Từng đàn hung thú một hồn nhiên không biết gì đuổi theo đám người Phong Gia đi vào bên trong trận pháp, số lượng đám hung thú này khá đông, à nhầm phải nói là rất đông mới đúng.
Đang đuổi theo đám người Phong Gia lúc này không dưới một ngàn con hung thú,hình như hung thú ở cả khu vực này đều bị đám người kia dẫn dụ ra sạch, hình thể con nào con nấy to như ngọn núi lớn, có con chạy trên mặt đất, có con lại bay trên bầu trời ở từ xa nhìn lại vô cùng đồ sộ. Nhất là khí tức hung bạo từ bọn chúng phát ra khiến cho người ta cảm thấy run sợ.
Nếu như hắn không có trận pháp mà tự thân phải đối phó với đàn hung thú cả ngàn con thế này thì cũng phải chạy gấp. Nếu là toàn là sơ kì còn dễ nói, đằng này bên trong còn có không ít hậu kì nữa những con hung thú hậu kì kia cực kì bắt mắt, không nói đến khí tức mạnh mẽ trên người bọn nó tán ra, chỉ tính đến cái hình thể to lớn gấp đôi so với đám bên cạnh cũng quá dễ để nhìn thấy.
Với Xuân Đức lúc này cũng phát hiện một điều, nơi này hình như ngoại trừ đám hung thú Tinh Vương Tiên Cảnh thì không thấy đám thú cấp thấp ở đâu cả. Không biết bọn chúng có phải trốn sạch xuống lòng đất rồi không.
.......
Đợi khi đại bộ phận đám hung thú đã đi vào bên trong đại trận thì Xuân Đức lúc này liền giậm mạnh chân một cái, dưới một cái giậm chân này cả ngọn núi của hắn đang đứng cũng phải lún xuống một đoạn. Cùng lúc đó cả một cái đại trận 8000 ngàn dặm rực sáng, đại trận không những phong tỏa trên mặt đất mà còn phong cấm cả ở không trung.
Quang mang xanh lục phóng thẳng lên trời cao, mặc dù là ban ngày nhưng đứng từ ở rất xa, rất xa cũng có thể nhìn thấy. Vào lúc này mặt đất trong phương viên 8000 ngàn dặm nổi lên tầng tầng khói xanh những khói xanh này không thể nhìn thấy bằng mắt mà phải dụng tâm cảm ứng thì mới có thể cảm nhận được.
Những khói xanh kia sau khi bay ra khỏi mặt đất thì liền biến hóa thành đủ loại hình thù sau đó bám lên người, chui vào bên trong miệng của đám hung thú đang điên cuồng gào rú. Rất nhanh nhưng còn hung thú có tu vi Tinh Vương Tiên Cảnh sơ kì liền bắt đầu có dấu hiệu bất thường, tốc độ cả đám nhanh chóng giảm mạnh, cả người run run, cứ chạy đi một đoạn lại nằm ngã lăn ra, sau đó lại đứng lại, lại chạy, lại nằm ngã lăn ra. Nhìn không khác gì say rượu cả, thú vị vô cùng.
Không lâu sau đó thì đám hung thú trung kì cũng có biểu hiện y hệt vậy, bình thường đám hung thú cực kì khó đối phó bởi vì bọn chúng ngoại trừ có thân thể cường hãn, lại có nội tại kháng độc tố cao, điểm yếu duy nhất của bọn nó chính là linh trí không cao mà thôi.
Nhưng kháng thì kháng chứ cũng phải nhìn xem là loại độc gì, nếu là dăm ba loại độc tố bình thường thì cũng thôi nhưng đây lại là độc tố bổn nguyên của Xuân Đức, nên nhớ bản thể Xuân Đức chính là kẻ săn thực đỉnh cấp, thiên phú độc tố của hắn không phải là thứ bình thường.
Tuy Xuân Đức chưa biết độc tố trong thể nội của bản thân mạnh đến mức nào nhưng từ ngày độc tố dị biến đến nay hắn chưa thấy kẻ nào bị dính độc mà còn sống. Xét ở khía cạnh nào đó, vũ khí mạnh nhất của hắn không phải Quỷ Kiếm mà là thể nội độc tố.
Nhất là khi hắn vận dụng đòn sát thủ, 9 con độc long trên cơ thể hắn đồng thời xuất thế thì đó mới là kinh khủng( ngày trước đối phó với đám hóa huyết điệp cũng đã dùng một lần, dùng xong trọng thương 2 tháng.)
.......
Chưa đầy 5 phút từ khi đại trận được khai mở thì đại bộ phận đám hung thú đã nằm trên mặt đất, lúc này chỉ còn vài con hung thú nhìn bộ dạng giống con thằn lằn là vẫn đang còn chống cự chưa có ngã gục xuống. Có điều bọn chúng cũng chỉ là cường chống đỡ mà thôi, không qua bao lâu thì cũng phải nằm xuống.
Ở bên trong đại trận, đám người Phong Gia nhìn thấy một màn như vậy thì cả đám không khỏi hít khí lạnh. Nhìn thấy từng mảng hung thú nằm ngã lăn trên mặt đất bất tỉnh thì bọn họ trong lòng rung động vô cùng. Tên thiên kiêu nam tử Phong Gia không biết nghĩ làm sao lại nói ra một câu.
" Thật đáng sợ, kẻ này thật đáng sợ, nếu như đại trận này mà đặt tại Phong Gia thiết nghĩ hậu quả là không thể nào tưởng tượng được."
Hắn vừa nói ra câu này thì cả bốn người khác lúc này đồng thời trừng mắt nhìn hắn, một lão giả quát.
" Câm cái miệng của ngươi lại. Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm."
Bị quát như vậy thì thanh niên kia thì giật nảy mình, hắn cũng biết là mình lỡ miệng nên lúc này cúi gằm mặt xuống không dám nói lời nào.