" Gia tộc họ Cam là một đại gia tộc lớn ở vùng Lai Xuyên, bên trong Hỏa Phụng Tông cũng có thể lực không nhỏ. Còn về phần những người kia cũng đã đi tới Hỏa Phụng Tông, khi đội ngũ đến từ Long Nham Thành rời đi thì bọn họ cũng rời đi."
Xuân Đức nghe vậy thì khẽ gật đầu thỏa mãn cười một cái, sau đó hắn điểm một ngón tay lên trán cô gái, cô gái kia ngay lập tức trợn tròn đôi mắt rồi ngất đi. Xóa đi ký ức của cô gái Xuân Đức liền rời khỏi nơi này, khi hắn rời đi cũng không có ai phát hiện.
.....
Hai ngày sau.
Hỏa Phụng Tông.
Tông môn này được xây dựng trên 9 dãy núi, tiên khí nồng đậm, tông môn không phân nội môn hay ngoại môn gì cả, một khi vào Hỏa Phụng Tông thì trên lý thuyết đều là đệ tử như nhau.
Sau khi rời đi khỏi nơi dừng chân của đám người Thiên Hoa trước kia thì Xuân Đức lập tức đi thẳng tới Hỏa Phụng Tông tìm đám người Thiên Hoa. Với năng lực ẩn thân bá đạo của mình, Xuân Đức coi Hỏa Phụng Tông như nhà của mình.
Thông qua sưu hồn vài tên có địa vị bên trong Hỏa Phụng Tông hắn liền biết được đám mới tới sát hạch được sắp xếp ở lại nơi nào. Không qua bao lâu thì Xuân Đức cũng đã nhìn thấy đám người Thiên Hoa, thấy mấy người bọn họ vẫn ổn thì Xuân Đức liền rời đi.
Hắn cũng không có rời đi đâu xa mà là tiến vào bên trong mấy nơi lưu trữ sử sách của Hỏa Phụng Tông nhìn xem có quyển nào viết về Táng Thần Uyên không. Hắn cũng không quên mục đích chính của mình đi lên cao thiên là gì.
Dễ dàng thông qua được thủ vệ trước cửa, Xuân Đức đi vào bên trong nơi lưu trữ sử sách, bí tịch các loại.
Ở bên trong này thư tịch được sắp xếp chỉnh tề có hàng có lối, những kệ sách cũng được thường xuyên quét dọn nên không dính một tí bụi bặm. Vì bây giờ là ban đêm đúng giờ đóng cửa nên bên trong không có một ai cả.
Do số lượng sách quá lớn nên Xuân Đức không thể lật xem từng quyển một hắn chỉ có thể bất đắc dĩ dùng hồn niệm tìm xem quyển sách nào có tiêu đề nói về những nơi hiểm địa.
Không qua bao lâu ở trước mặt Xuân Đức đã có mấy trăm quyển sách dày cộp nói về hùng địa, hắn lựa chọn một cái bàn chuyên dụng đặt đống sách kia lên bàn, nhìn đống sách cao như núi hắn ngao ngán nói.
" Trời ạ, vì sao ta không có cái thiên phú đọc một lần liền nhớ mãi không quên nhỉ, có thiên phú như vậy thì đâu cần khổ thế này."
Tuy miệng thì nói vậy nhưng hắn vẫn ngồi vào bàn, bắt đầu lật từng trang mò đọc, nhờ có hồn lực cường đại Xuân Đức không mất mấy phút liền đọc xong một quyển sách, đọc xong hắn liền để qua một bên.
Xuân Đức vốn nghĩ những sách này sẽ có một ít nội dung trùng lặp với nhau nhưng không. Không hề, mỗi quyển sách đều có nội dung riêng, thường thường là ghi về một cái bí địa nào đó. Trong này Xuân Đức cũng tìm thấy cái nơi mà đám người Thiên Hoa sắp tới sát hạch, không ngờ nơi kia cũng là một cái hung địa.
Có điều thứ hắn cần tìm thì chẳng thấy đâu.
Sau mấy tiếng đọc sách thì hắn cũng đã đọc xong tất cả những quyển sách ở trước mặt, đọc xong tất cả mà hắn cũng quên gần hết rồi. Để tránh sau này phải mất công kiếm kiếm một lần nữa, hắn đã sao chép tất cả những thông tin cần thiết vào một cái thiết bị lưu trữ rồi cất đi.
Ngay lúc hắn chán muốn chết vì chẳng tìm được thứ mình muốn tìm thì từ bên ngoài vọng tới tiếng bước chân, Xuân Đức ngay lập tức thu dọn bãi chiến trường của mình, hắn vung tay lên một cái, một cơn gió nhẹ thổi qua cuốn tất cả những quyển sách bay lên, sau đó tự quay về vị trí ban đầu.
Ngay khi Xuân Đức thu dọn xong thì cửa nơi này bị đẩy ra, một trung niên có ánh mắt âm độc cùng một nữ nhân sắc mặt lạnh lùng bước vào bên trong. Vừa vào bên trong thì hai người này đã đóng cửa lại. Lúc này đây nữ nhân kia lên tiếng:
" Minh Hà ngươi hẹn ta tới đây là có việc gì, không ngại nói ra đi?"
Giọng nói của nữ nhân này rất lạnh, không mang theo một chút tình cảm nào. Người trung niên cùng đi vào với nàng nghe vậy thì cười nhạt một tiếng rồi nói:
" Ngã Phi Á cô không cần vội vàng như vậy, ta hẹn cô tới đây đương nhiên là có việc quan trọng cần bàn. Chắc cô còn chưa biết việc tên phản đồ của Niết bàn Tông(Tông môn bên trên của hỏa Phụng Tông) đã chạy vào bên trong khu sát hạch."
Nữ nhân lạnh lùng kia nghe được tin tức như vậy cũng không khỏi động dung, nàng lúc này hỏi:
" Tin tức này từ đâu ngươi có được? "
Trung niên tên Minh Hà kia cười thần bí nói:
" Người mà ta cài vào bên cạnh lão bất tử kia báo về, lão già đáng chết kia không nói cho chúng ta biết vì nghe nói bên trên người tên phản đồ kia còn có ba viên Niết Bàn Đan. Nếu có thể bắt được hắn sẽ được thưởng một viên. "
Nữ nhân nghe thế thì trong mắt lóe lên từng tia sáng lạnh, nàng ta trầm giọng nói:
" Vậy hôm nay ngươi hẹn ta tới đây là để liên thủ sao nhưng với sức hai người chúng ta thì làm sao có thể bắt lấy tên kia, dù tên tội đồ kia có bị trọng thương thì cũng không phải hai người như chúng ta có thể đụng tới."
Trung niên kia nghe vậy thì cười cười, sau đó hắn bắt đầu truyền âm cho nữ nhân. Bọn họ truyền âm làm cho Xuân Đức đang ngồi ở một bên nghe trộm cụt hứng, hắn tuy mạnh mẽ nhưng cũng không thể nghe trộm được gì khi hai người truyền âm.
Với chuyện kia đối với hắn cũng chẳng có liên quan gì nên hắn cũng lười đi tìm hiểu,nếu như hai người này mà nói chuyện về Táng Thần Uyên thì hắn đã tiến lên sưu hồn từng tên rồi.
......
Khoảng sau một tiếng thì hai người kia cũng thương thảo xong, vừa thương thảo xong thì hai người liền rời đi. Thấy hai người kia rời đi thì Xuân Đức lại bắt đầu đi tìm sách có liên quan tiếp tục đọc.
Thời gian từ từ trôi qua. Không qua bao lâu trời lại bắt đầu sáng. Xuân Đức lúc này đây cũng đã dừng việc tìm kiếm, suốt cả một đêm qua hắn chẳng có thu hoạch được tí tin tức gì về Táng Thần Uyên.
Thở dài, hắn thầm nghĩ " Có khi nên đi tới một cái tông môn nào đó lớn lớn nhìn xem, nơi này chẳng có gì cả."
Đứng dậy Xuân Đức vươn vai một cái, hắn xuyên qua mấy cái cấm chế, kết giới nơi đây rồi tự nhiên đi ra bên ngoài. Không một ai có thể phát hiện hắn. Thấy trời còn chưa sáng hẳn lại chẳng có việc gì làm, Xuân Đức quyết định dạo qua bảo khố của cái tông môn này mượn ít tiên thạch để ăn sáng.
Do hôm qua sưu hồn vài tên có địa vị nên mấy tên này cũng biết bảo khố ở đâu, Xuân Đức lúc này chỉ việc thông qua trí nhớ của mấy tên kia mà đi thôi.
Không qua mấy chục hô hấp hắn đã tới nơi cần đến, cũng ngại hỏi thăm đám thủ vệ bên ngoài nên hắn trực tiếp đi vào bên trong bảo khố. Nơi đây tính ra cũng được bảo vệ nghiêm ngặt đấy, có điều chỉ là phòng người xấu thôi chứ người tốt như Xuân Đức làm sao phòng được.
Nói thật Hỏa Phụng Tông này cũng nghèo, bên trong ngoại trừ một vài núi tiên thạch cấp cao cùng với vài hòm đựng tiên đan, thêm vài kiện binh khí lèo tèo thì chẳng có gì nữa cả.
Xuân Đức cũng không có chê ít, hắn thu dọn tất cả những gì có ở bên trong vào nhẫn chứa đồ của hắn. Sau khi dọn dẹp bảo khố giúp Hỏa Phụng Tông thì hắn mới rời đi. Trước khi đi hắn còn không quên để lại mấy chữ.
" Có không giữ mất đừng tìm."