Trong lòng bọn họ Xuân Đức không khác gì một con ác quỷ khát máu. Người gặp hắn không có ai may mắn.
Đang lúc mọi người trầm mặc đi theo phía sau Khổ Đức Náp thì Xuân Đức lại bất ngờ hỏi.
" Đúng rồi có một chuyện ta quên chưa hỏi hai người các ngươi.Hai người các ngươi có biết Sinh Hồn Hoa bây giờ đang nằm trong tay ai không? "
Tôn Khánh Nguyên đi bên cạnh cũng kính nói:
" Đại nhân, Sinh Hồn Hoa tạm thời vẫn không có người nào có thể lấy đến tay, cách đây 3 ngày là như vậy, còn trong ba ngày này có người lấy được Sinh Hồn Hoa hay chưa thì thuộc hạ không rõ ràng."
Xuân Đức nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, hắn khẽ " Ồ" lên một cái sau đó có phần hiếu kì hỏi:
" Các ngươi nhiều người như vậy làm sao vẫn không có lấy được thứ kia, chẳng lẽ bên trong cái hồ phía bên dưới kia có hung thú gì đáng sợ."
Giống như là nhớ đến chuyện kinh khủng gì đó, cả hai người Tôn Khánh Nguyên cùng ông lão lúc này đồng thời run lên một cái, Tôn Khánh Nguyên hơi run run nói:
" Đáng sợ không phải hung thú trong hồ mà chính là Sinh Hồn Hoa, công kích linh hồn của nó rất mạnh, nửa bước vương giả bị nó công kích một lần cũng bị hôn mê trong nháy mắt, một lần thì không sao nhưng nhiều lần thì có khả năng hủy đi linh hồn, vì thế mà Sinh Hồn Hoa vẫn là vật vô chủ."
Hơi hơi nhíu mày, Xuân Đức lúc này có phần suy tư. Hắn đang cân nhắc xem là bước tiếp theo nên làm cái gì cho phải.
Nhưng ngay vào lúc này thì hắn linh giác khẽ báo động, hắn cảm thấy đang có vài người ở phía sau đang đuổi theo bọn họ.
Cảm nhận được có người đang đuổi theo phía sau Xuân Đức không có lo lắng, ngược lại còn mừng. Hắn lúc này bỏ những suy nghĩ khác qua một bên, sau đó nhìn Mộng Hồng Trần hỏi:
" Kẻ mà ngươi gọi tới tiếp viện có mấy người? "
Mộng Hồng Trận cẩn thận nói:
" Thưa đại nhân có 5 người, mỗi người đều là nửa bước vương giả như thuộc hạ."
Gật nhẹ đầu, Xuân Đức thản nhiên cười nói:
" Vậy là đúng rồi, mấy tên kia đang đuổi theo chúng ta. Đám này cũng quá bị thịt đi chứ, thời gian đã qua bao lâu rồi mới đuổi tới nơi đây. Đáng lẽ nên để lại ký hiệu để bọn họ dễ tìm đến đây hơn."
Vốn định nói đôi câu hài hước nhưng không thấy ai phản ứng gì thì hắn cảm thấy không thú vị. Khẽ thở dài, hắn đi tới gần Cửu Công Chúa bắt chuyện làm quen ( chắc lại tới giờ manh manh, một ngày thường có mấy chục phút như vậy.)
Hắn thay đổi một bộ mặt ôn hòa, khí chất hắn cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất, hắn lúc này nhìn không khác gì một tên công tử ca tay trói gà không chặt, người khác vừa nhìn vào thì chẳng ái ngờ hắn là một con ác quỷ cả.
" Cũng đã một thời gian rồi, ta còn chưa biết tên cô. Cô tên gì vậy? "
Bị cử động cùng lời nói của Xuân Đức dọa cho cứng đơ, Cửu Công Chúa có chút không kịp thích ứng. Nàng hơi run run nói:
" Ta...Ta....Ta là Cửu..Cửu Công Chúa..Là...là.."
Nhìn cô nàng nói một câu mà mất cả nửa ngày chưa xong thì Xuân Đức cảm thấy buồn phiền, hắn lúc này vỗ vỗ vai cô nàng nói lời an ủi.
" Ta cũng không phải người xấu, bình thường ta cũng thích đọc sách, làm thơ, chăm sóc động vật nhỏ. Nói chúng ta rất dễ gần, cô bé không cần sợ như vậy. Hì hì. Thế cô bé biết Nhạn Tuyết nhà ta không, cô nàng kia đối với ta cũng rất tốt. Hai chúng ta cũng rất thân với nhau. Còn có nha đầu Long Linh Nhi nữa."
Ngoại trừ Cửu Công Chúa thì những người khác lúc này đều cúi gằm mặt xuống, trên mặt người nào người nấy đều biểu hiện không tin tưởng, dám chắc nếu cho bọn họ được nói thì cả đám sẽ đồng thanh mà nói lớn " Lừa dụt đi thôi, có điên mới tin những lời ngươi nói."
Còn về phần Cửu Công Chúa thì sắc mặt trong nháy mắt trắng đi mấy phần. Nàng miễn cưỡng nở một nụ cười.
" Nhạn Tuyết cùng Long Linh Nhi đều là thiên tài trong lớp trẻ nên tiểu nữ cũng có biết."
Nghe được câu trả lời không khác gì con robot nói chuyện của cô nàng thì Xuân Đức liền bỏ đi cái ý định kết bạn nói chuyện cho vơi nổi sầu. Hắn khẽ thở dài một tiếng sau đó không nói gì thêm nữa.
Cửu Công Chúa thấy hắn không có hỏi hay làm ra cử động khác thường nào nữa thì cũng nhẹ thở ra một hơi. Nhưng tay nàng vẫn vô ý thức đè lên ngực.
......
Ở lối vào thông đạo cách đây không lâu đám người Xuân Đức vừa đi vào, bây giờ đang đứng 5 người, cả 5 người này đều mặc áo choàng màu đen che kín toàn thân.
Nhìn phía trước là bảy ngã rẽ khác nhau thì một người hỏi.
" Số 8 biến mất tại đây. Nơi này lại có 7 hướng đi khác nhau chúng ta nên làm gì bây giờ? "
Lúc này đây có một người mang ra một con tiên thú bộ dạng nhìn như con ốc sên, con tiên thú này vừa ra ngoài thì có bộ dạng mệt mỏi, không phấn chấn. Người áo đen kia liền lấy một viên thuốc màu đỏ bỏ vào trong miệng nó.
Sau khi nuốt vào viên thuốc màu đỏ thì con tiên thú này liền phân chân lên hẳn, hai râu của nó đung đưa sau đó liền chỉ hướng chính giữa.
" Đi thôi. Số 8 đi hướng này.""--- Người áo đen có con tiên thú kì lạ lên tiếng.
Tiếp sau đó cả 5 người đồng thời đi vào bên trong thông lộ ở giữa.