Do hệ thống phụ trợ trong lần trước hắn bị thương đã bị hư hại không ít nên một vài công năng của nó không còn tính chính xác nữa. Ngoại trừ để phân biệt vài thứ kỳ trân dị thảo ra thì không còn chức năng nào khác nữa.
Dùng thần niệm Xuân Đức tự nội thị bản thân, sau khi nhìn qua một lượt thì thấy cơ thể bản thân biến đổi rất nhiều, cường độ cơ bắp, gân mạch các kiểu đều phải mạnh hơn so với trước lúc bị thương vài phần.
Duy chỉ có bổn nguyên lực là chưa hồi phục ra thì các thứ khác đều đã khôi phục gần như không sai biệt lắm. Thực ra mà nói bổn nguyên chưa khôi phục cũng không đúng lắm vì bổn nguyên lực độc tố của hắn vô cùng sung mãn chỉ có bổn nguyên lực hỗn độn là chưa khôi phục mà thôi.
Xuân Đức lúc này vẫn rất mê mang, hắn vốn dĩ nghĩ mọi thứ đều diễn sinh từ hỗn độn mà ra nhưng hết lần này tới lần khác bổn nguyên độc tố của hắn lại tách biệt sinh ra. Vô cùng kì quái.
Vui mừng nhất là mấy món bảo vật như Mộng Mị Ma Trảo, Thiên Cốt Giáp, Ma Huyễn Cánh trước kia bị vỡ nứt nhưng bây giờ đã được máu thịt cùng cơ mạch nối liền lại nhìn cũng không khác gì lúc xưa chỉ hơi có phần kinh dị thôi.
Điều thay đổi nhiều nhất phải kể đến thể nội độc tố, sau lần thập tử nhất sinh cách đây không lâu thì độc tố bản nguyên đã gia tăng về cường độ rất nhiều, Xuân Đức tuy cũng không rõ ràng là nó tăng đến mức độ nào nhưng hắn biết là so với trước kia phải mạnh hơn vài lần chứ không ít.
Mở mắt ra Xuân Đức mỉm cười tự nói với chính mình:
" Đại nạn không chết ắt có hậu phúc là đây. Chỉ đáng tiếc là bản thân không thể tu luyện các loại bí tịch tu tiên nếu không cũng không cần cả ngày đi cắn nuốt kẻ khác để lớn mạnh rồi. Quả thực đáng tiếc, đúng là ông trời không cho ai tất cả mà cũng không lấy đi của ai tất cả."
Bây giờ tinh thần lực của Xuân Đức đã khôi phục lại rất nhiều có thể đơn giản mở ra nhẫn chưa đồ, hắn mang đủ loại dược vật có công năng khôi phục bổn nguyên lực. Xuân Đức cũng không phải đan sư nên cũng chẳng biết loại nào với loại nào hắn cho cả vào miệng rồi nuốt xuống.
Vận dụng một chút bổn nguyên lực còn sót lại Xuân Đức mạnh mẽ luyện hóa tất cả dược vật, ngay lập tức từng luồng tinh thuần năng lượng chạy khắp cơ thể hắn, được một lúc thì hắn mở mắt ra, ánh mắt hắn mang theo sự thất vọng nồng đậm.
Hắn rủa thầm.
" Những thứ mang từ trung thiên lên này vì sao lại mất đi tác dụng. Chết tiêt. Hay là ta đã phát sinh cái gì không biết dẫn tới không thể hấp thu được những dược vật này."
Nhớ tới cái gì Xuân Đức lật tay một cái, một con mắt tối tăm xuất hiện trong tay hắn, vô số xúc tu của con mắt bám chặt lấy bàn tay hắn.
Ngay lúc này con mắt tối tăm kia lại truyền tới cho Xuân Đức một đạo thần niệm, lần này khác với những lần trước. Lần này không ngờ hắn lại có thể hiểu được tiếng nói của con mắt kia.
" Ngươi đừng ăn ta, chúng ta có thể hợp tác. Ta cảm nhận được ngươi với ta rất giống nhau."
Xuân Đức sau khi nghe được những lời này thì ánh mắt lấp lóe quang mang lạnh lẽo, giống như là cảm nhận được sự bất thiện đến từ Xuân Đức, con mắt tối tăm kia lại tiếp tục lên tiếng.
" Ta nói sự thực, nếu hai ta hợp tác ta có thể giúp người có được năng lực mạnh mẽ hơn. Ta cũng không cần phải chạy trốn nữa."
Xuân Đức trên khuôn mặt hiện lên sự châm biếm, hắn đâu phải người ngu mà lại gắn một thứ không rõ nguồn gốc lên người mình. Tâm niệm vừa động, hắn ngay lập tức liên lạc với Bóng Ảnh. Hắn khôi phục thì Bóng Ảnh cũng đã khôi phục theo.
Bóng Ảnh vừa hiện ra thì hỏi:
" Đại ca, cần đệ làm gì? "
Xuân Đức nhìn vào mắt Bóng Ảnh sau đó nhếch mép nở một nụ cười. Bóng Ảnh nhìn xuống bàn tay của Xuân Đức nơi đang nắm con mắt tăm tối kia, sau một lúc thì hắn liền nhìn lên Xuân Đức nở một nụ cười thâm ý.
Cảm nhận được suy nguy hiểm nồng đậm con mắt tăm tối kia điên cuồng vùng vẫy nhằm mục đích vỏ chạy, có điều lúc này đây nó bị Xuân Đức cầm nắm không thể nào thoát khỏi.
Cũng ngay lúc này Bóng Ảnh biến thành một đoàn sương mù màu đen bay vào bên trong con mắt, ngay lập tức Xuân Đức cảm nhận được sát ý, hận ý từ con mắt kia truyền ra.
Bàn tay Xuân Đức cầm giữ con mắt kia lúc này cũng phát ra quang mang màu tím cùng xanh lục áp chế con mắt kia lại.
Sau một canh giờ....
Con mắt kia một lần nữa bất động, cùng lúc đó âm thanh như hàn băng vạn năm của Bóng Ảnh truyền ra.
" Đại ca, mọi thứ đã được giải quyết."
Xuân Đức vẻ mặt vui mừng nói:
" Biết thứ này là vật gì không? "
Bóng Ảnh đáp:
" Là một bộ phận trên cơ thể của một vị cường giả ma vực. Còn đẳng cấp tu vi của người kia thì không thể xác định nhưng ít nhất cũng phải thuộc hàng Đế Cấp."
"Thế con mắt này có thần thông gì còn giữ lại không? "--- Xuân Đức tiếp tục hỏi.
Bóng Ảnh sắp xếp một chút mới nói:
" Thần thông tạp nham ngược lại thì có rất nhiều, còn thần thông thuộc về dạng đỉnh cấp thì chỉ có 2 cái. Một cái chính là đoạt xá trùng sinh, cái thứ hai chính là ám dạ cường hóa. "
Xuân Đức nghe vậy thì hiểu ra vì sao con mắt kia lại muốn hợp tác với hắn rồi, tăng cường sức mạnh cho hắn thì hẳn không giả nhưng chủ yếu chính là đoạt xá trùng sinh mới là mục đích thật sự.
Bóng ảnh thoát ly khỏi con mắt quay về bên cạnh hắn, còn về phần con mắt kia thì Xuân Đức cũng không có vội mà luyện nó biến thành của riêng. Nếu chủ nhân của thứ này là một tên đế cấp thì thủ đoạn để tên đó sinh tồn hẳn không ít.
Hắn lại để con mắt vào bên trong không gian nhẫn chứa đồ, đợi một thời gian nữa tìm ra phương pháp luyện hóa an toàn thì mới tính tiếp, hắn cũng không muốn vô duyên bị một tên cường giả đế cấp mượn thân thể dùng chung đâu.
Sau khi đã xem xét tình hình thân thể xong thì hắn mới đứng dậy. Nhìn về phía Kim Lang hỏi:
" Tiểu cẩu, từ lúc ta đi vào trong phòng lần trước đến nay đã đi qua bao lâu rồi."
Kim Lang nãy giờ đang mắt lớn mắt nhỏ để ý Xuân Đức, nghe hắn hỏi vậy thì đáp:
" Đã qua hai tháng thưa chủ nhân. Trong hai tháng này hai cô nàng kia đã tới đây rất nhiều lần nhưng đều bị tiểu Kim ta ngăn cản không cho vào."
Xuân Đức nghe vậy thì thỏa mãn gật đầu, sau đó lại gần vuốt ve bộ lông của Kim Lang, vừa vuốt ve bộ lông mềm mại kia Xuân Đức vừa nói:
" Làm tốt lắm, bây giờ ta cũng đã khôi phục rồi. Không lâu nữa chúng ta sẽ rời đi nơi này."
" Vâng. Chủ nhân đi đâu tiểu Kim đi theo đó."--- Kim Lang nói.