***
Sau khi đã xác định được mục tiêu tiếp theo Xuân Đức liền bắt đầu tiến hành.
Đầu tiên hắn dùng một số tiểu xảo để qua mặt những kẻ đang giám thị cửa ra vào hang động đi sâu xuống lòng đất. Nơi đây tuy cấm chế cùng trận pháp trùng điệp nhưng cũng không khó phá giải, tất cả đều là trận pháp tầm trung vừa sức với hắn, nếu cao cấp hơn một chút thì hắn cũng xác định bó tay.
Nếu như là ngày trước ở trung thiên thì hắn cũng không lo trận pháp hay cấm chế gì cả, bới vì trước kia có thần thông đi xuyên trận pháp. Nhưng bây giờ thì thần thông đi qua cấm chế cùng trận pháp của hắn sau lần độ tiểu thiên kiếp thì ngày một suy yếu, tới hôm nay thì hoàn toàn không dùng được.
Thành ra bây giờ hắn chỉ có thể tự thân vận dụng kiến thức ít ỏi của bản thân.
Sau gần 2 phút mày mò cùng phá giải thì hắn cũng đã thuận lợi đi qua mấy cái trận pháp cùng cấm chế trước cửa vào, tiếp theo hắn theo đường cũ đi xuống phía dưới. Rất nhanh hắn đã đi xuống phía bên dưới.
Nơi này sau vài ngày bị đám tu sĩ trà đạp thì đã biến thành một mảnh hoang tàn, thảo dược các kiểu bị nhổ sạch, cây nhỏ cũng không chừa lại.
Nhìn xung quanh một chút bắt đầu hắn thiết kế ra một cái Giới-Thiên Diễn Thức-Tụ Sát, công năng trận pháp này rất đơn giản, âm thầm truyền sát niệm vào bên trong đầu tu sĩ, người chết càng nhiều thì hiệu quả càng rõ ràng.
Dụng cụ bày trận thì hắn không bao giờ thiếu, nói chính xác là Đại Bạch trước lúc hắn đi đã chuẩn bị rất nhiều cho hắn, hơn phân nữa nhân chứa đồ của hắn cũng chỉ là để đựng dụng cụ bày trận mà thôi.
Vung tay lên một cái, vô số vật liệu bày trận bay về những phương vị đã định từ trước đó, tốc độ bày trận của Xuân Đức cực nhanh, hắn cứ theo sách chỉ dẫn mà làm. Không qua bao lâu thì đã xong ở bên ngoài này.
Tiếp theo đó là hắn đi sâu vào bên trong, từ vị trí mấu chốt hắn đều tăng cường một cái trận pháp. Nhất là ở nơi xung quanh bên cái hồ đen kia hắn bày bố ra không dưới 5 cái sát trận, 1 cái mê trận, một cái khốn trận lồng vào nhau. Sau khi bày xong trận pháp thì hắn lại tốn thêm một chút thời gian để che giấu trận pháp đi.
Sau khi đã hoàn thành xong việc bày bố trận pháp thì hắn bắt đầu thiết kế cơ duyên cho những con mồi nhỏ của hắn, từng tương tinh thạch thượng phẩm được đặt tại những nơi vừa bí ẩn nhưng chỉ cần tinh ý liền nhìn thấy, đương nhiên thì sẽ không thể thiếu được bẩy rập rồi.
Địa hình nơi đây vô cùng phức tạp, hang động phân nhánh khắp nơi, những cái bẫy tự nhiên cũng có không ít, độc trùng cùng các loại sinh vật hắc ám đặc biệt nhiều.
Công việc hoàn tất lúc này Xuân Đức gọi ra Bóng Ảnh. Gần như ngay lập tức Bóng Ảnh hiện ra.
" Lão đại có việc gì sao? "
Xuân Đức gật gật đầu sau đó thì tay nhẹ điểm lên trán Bóng Ảnh, một luồng tin tức thông qua ngón tay truyền vào bên trong đầu Bóng Ảnh, sau một lúc thì Bóng Ảnh gật đầu nói:
" Việc này lão đạo yên tâm, mọi việc cứ giao cho đệ."
Xuân Đức lúc này khẽ cười nói:
" Tốt lắm, vậy nơi này giao cho lão nhị ngươi. Trận pháp cũng đã bố trí xong, cần thiết thì khởi động lên để đảm bảo không có cá lọt lưới. Thôi ta đi trước đây."
Nói xong hắn lập tức biến mất không còn bóng dáng, sau khi Xuân Đức rời đi thì Bóng Ảnh cũng phiêu tán thành từng đám sương khói màu đen bám lên trên vách động, hòa với không gian hắc ám nơi đây.
.....
Có một lần kinh nghiệm phá trận Xuân Đức ngựa quen đường cũ, không qua bao lâu thì hắn lại đã rời đi u cốc nơi đây. Tiếp theo hắn thuấn di về nơi đang giam lỏng Khổ Đức Nạp.
Nhưng khi hắn quay về thì phát hiện trận pháp che giấu trước kia của bản thân bố trí đi ra đã bị người phá hủy, còn Khổ Đức Nạp lúc này đây cũng đã biến đi đâu mất tiêu. Nhìn xung quanh là một mảnh tàn phá thì Xuân Đức có chút nhíu mày lại.
Hắn tự nói với chính mình.
" Trận pháp che giấu cũng không phải dạng xoàng vậy mà có người lại có thể phát hiện được, nơi này cũng có cao nhân như vậy sao. Mà thôi trước hết tìm tên kia cái đã."
Trước lúc rời đi Xuân Đức cũng có lưu lại một ít hồn niệm để giám thị tên kia có ý định làm ra cái gì ngu ngốc sự tình, dùng hồn niệm của bản thân cảm nhận tàn hồn của chính mình, rất nhanh hắn liền đã bắt được một tia cảm giác quen thuộc.
Sau ba cái hơi thở thì hắn một lần mở mắt, bên trong mắt hắn là một mảnh nghi hoặc. Lắc lắc đầu hắn không có suy nghĩ nhiều mà bắt đầu chạy đi.
.........
Ở sâu bên trong khu vực Vạn Xà Sâm Lâm, lúc này đây Khổ Đức Nạp toàn thân vết thương chi chít, máu tươi chảy dòng dòng, bên phía tay phải đã bị mất. Hắn vừa cố gắng chạy đi thi thoảng lại nhìn về phía sau.
Ngay khi hắn đang cấp tốc chạy đi thì hắn bỗng dưng ngừng lại. Hắn nhìn chăm chú vào một cây đại thụ phía trước gằn giọng nói:
" Còn định trốn tới khi nào, sao còn không nhanh bước ra đây."
Hắn vừa dứt lời thì một âm thanh mềm mại vang lên:
" Thất ca quả thực khiến người ta ngạc nhiên đó nha. người ta trốn kỹ vậy rồi mà cũng bị thất ca phát hiện ra."
Ngay sau đó một cô gái xinh đẹp từ phía sau gốc cây bước đi ra, nàng cả người mặc một bộ đồ trắng tinh, trên mặt còn đeo một tấm mạng che mỏng. mái tóc cô nàng đen nhánh dài tới thắt lưng. Nàng ta dùng ánh mắt mang theo sự xem thường nhìn Khổ Đức Nạp.
Nhìn thấy cô gái này thì Khổ Đức Nạp ngay lập tức nhận ra là ai, người này chính là cửu muội của hắn, chính xác ra là của tên bị hắn đoạt xá.
" Cửu muội có gì từ từ nói chuyện, làm gì phải dùng dùng dao dùng kiếm như vậy? "
Cô gái kia nghe Khổ Đức Nạp nói vậy thì cười rộ lên:
" Từ từ nói chuyện, sao lúc ngươi giết Lan Á lại không cho nàng nói chuyện. Không phải người đã hứa với ta rằng sẽ chăm sóc cho nàng suốt đời sao? Vì sao ngươi lại giết nàng? "
Khổ Đức Nạp nghe vậy thì quả thực muốn khóc, hắn nào biết Lan Á là ai cơ chứ, hắn cũng mới chiếm cái thân xác này có 2 ngày à.
Ngay lúc hắn không biết làm sao thì lại có vài người xuất hiện bao vây lấy hắn. Lúc này đây một giọng nữ nhân mang theo cừu hận thấu xương vang lên.
" Tiểu thư, thuộc hạ muốn tự tay kết liễu tính mạng của hắn."
Nghe vậy được âm thanh này thì Khổ Đức Nạp trong lòng run lên, hắn lúc này trong lòng đang thầm cầu nguyện " Vô Ta các hạ nhanh đến cứu ta, ngươi nhanh đến cứu ta, cái mạng nhỏ của ta sắp không giữ được rồi."
" Thất ca ngươi không có gì muốn nói sao? "--- Cô gái áo trắng trầm giọng hỏi.
Khổ Đức Nạp cười thê lương nói:
" Ta nào biết mọi người đang nói tới việc gì, cái này quả thực không liên quan đến ta à."
Hắn đây là nói thực, việc này quả thực không liên quan đến hắn nhưng mà lời nói này nghe vào trong tai mấy người xung quanh không khác gì bỏ mấy quả lựu đạn vào trong đống lửa.
[ Hôm nay chỉ có gắng được vậy. 3 chương cực hạn. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ bên gia đình và người thân.]