Đi theo phía sau hắn còn có Mộng Tước, cô nàng này đi theo phía sau nhưng ánh mắt thì liên tục láo liên nhìn xung quanh, thấy Xuân Đức càng ngày càng đi càng vào sâu bên trong thì nàng ta kéo áo hắn.
“ Này này, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Nghe được Mộng Tước hỏi thì Xuân Đức vẫn tiếp tục đi tiếp, hắn không có quay đầu lại mà nói:
“ Thì quay về nơi ẩn trốn chứ đi đâu nữa, chẳng lẽ cô thích ra bên ngoài cho mấy con quái vật kia đuổi giết à?”
Mộng Tước vẫn tiếp tục nắm lấy góc áo của Xuân Đức, nàng ta hình như có chút không được tự nhiên nói:
“ Nhưng nơi này sao tối tăm như vậy? Đã vậy còn ẩm ướt nữa.”
Xuân Đức chẳng buồn quan tâm cảm xúc không đúng của Mộng Tước, hắn bình thản nói:
“ Thì ở sâu bên trong lòng đất hỏi sao trả vậy. Ánh sáng không chiếu tới thì tối thôi, nước từ bên ngấm xuống thì nơi này ẩm ướt, vậy mà cũng hỏi. Toàn hỏi thừa. Chẳng lẽ đám thiên kiêu xuất thân từ đại thế lực đều là đám bại não hết cả à.”
Bị nói là bại não thì Mộng Tước có nho nhỏ tức giận, lúc này nàng chống chế nói:
“ Ngươi mới bại não ấy, ta chẳng qua là muốn tạo không khí tốt một chút nên tìm đề tài nói chuyện, chứ ai mà không biết việc kia. Hừ.’’
Xuân Đức lúc này tâm tình không tệ, hắn nhún vai nói:
“ Vậy thì tìm cái đề tài gì có chất dinh dưỡng một chút đi, ví dụ như bây giờ làm sao để mà sống chẳng hạn. Bây giờ cô cũng không phải thành viên của ta…. Việc phía sau ta không nói thì cô cũng biết rồi đấy.”
Ngay khi hai người đang nói chuyện thì ở phía trước xuất hiện một thân ảnh. Người này không ai khác chính là Mộng Vân. Lúc nàng nhìn thấy Xuân Đức dẫn theo Mộng Tước đi tới thì trong mắt nàng hiện lên sự kinh ngạc.
Xuân Đức lúc này cũng đã nhìn thấy Mộng Vân, thấy nàng ta cứ đứng ngây ra đó không biết làm gì thì khi hắn đi qua liền khẽ nói vào tai nàng ta:
“ Thấy cô cùng với muội muội của mình hình như có chút gì đó không tiện nên ta đã giúp cô nói ra thân phận rồi, ở lại từ từ nói chuyện với muội muội đi. Không cần cảm ơn đâu.”
Nói xong lời này thì Xuân Đức lại tiếp tục đi sâu vào bên trong để lại Mộng Vân lúc này như bị sét đánh đứng ngây ra đó. Phải sau mấy giây thì nàng mới hồi thần lại. lúc nàng hồi thần lại định nói cái gì đó với Xuân Đức nhưng lúc này hắn đã đi xa.
Ngay vào lúc nàng ta đang bối rối thì một âm thanh có phần bối rối vang lên:
“ Tỷ.”
- --o0o---
Trọng lúc hai tỷ muội nhà Mộng đang có những giây phút bên nhau thì Xuân Đức lúc này đây đã chui vào bên trong kết giới, sau đó lấy ra “ Hỗn Độn Thiên Thủy” nghiên cứu.
Bóng Ảnh lúc này cũng hiện ra, ngồi đối diện với Xuân Đức cũng đang quan sát cùng đánh giá “ Hỗn Độn Thiên Thủy”.
“ Đại ca, thứ này có năng lượng thật tinh thuần. Nếu có thể hấp thụ được hẳn là sẽ giúp ích rất lớn.”
Xuân Đức gật gù tán đồng:
“ Đương nhiên ca cũng biết điều đó, có điều thứ quỷ này cũng không phải dạng dễ hấp thụ, hấp thụ thứ này cũng chẳng khác gì việc uống thuốc độc giải khát cả.”
Bóng Ảnh hỏi:
“ Vậy đại ca tính làm gì với thứ này?”
Xuân Đức vân vê cằm nói:
“ Ca đang suy tính nếu như dùng ý chí của bản thân thay thế ý chí của thứ nước này thì có thể khống chế được nó không? Nếu mà được thì không còn gì tốt hơn.”
Nghe vậy Bóng Ảnh liền nói:
“ Vậy lập tức thử đi đại ca, biết đâu lại được.”
Xuân Đức lắc đầu nói:
“ Bình tỉnh nào, việc gì phải nóng. Cái thứ nước này có thể cắn nuốt lẫn vật chất lẫn linh hồn đấy, làm không kéo lại bị tổn thương linh hồn thì hỏng bét.”
Bóng Ảnh nghe vậy thì cau mày:
“ Vậy làm sao bây giờ?”
Xuân Đức cười nói:
“ Không cần lo, việc này cứ để Tiểu Mộng( Mộng Ma,khí linh của Mộng Mị Ma Trảo) lo, con bé có khả năng thiêu đốt linh hồn mà.”
Xuân Đức vừa nói thì cũng không có chờ đợi mà lập tức câu thông cùng với Tiểu Mộng ở bên trong thế giới linh hồn, ngay khi hắn vừa câu thông thì Tiểu Mộng liền xuất hiện.
“ Ba ba.”
Xuân Đức khẽ dùng một ngón tay chọc nhẹ vào má của Tiểu Mộng rồi nói:
“ Ngoan. Tiểu Hồng cùng Tiểu Phong sao rồi, hai đứa nó bị thương nặng không?”
Tiểu Mộng gật đầu nói:
“ Dạ, cũng nặng. Có điều cũng không quá mức nghiêm trọng, chỉ cần một thời gian ngắn nữa liền sẽ khôi phục.”
Xuân Đức nghe vậy thì liền cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, hắn nhẹ gật đầu ôn hòa nói:
“ Vậy là tốt rồi, không sao cả. Đợi khi nào xong nhiệm vụ lần này ba ba sẽ đi đổi một chút thức ăn cho mấy đứa. Được rồi Tiểu Mộng, giúp ba ba xử lý cái thứ cứng đầu này, hủy diệt linh trí của nó giúp ba ba.”
Xuân Đức lúc này chỉ tay về phía “ Hỗn Độn Thiên Thủy”, Tiểu Mộng lúc này cũng nhìn theo tay hắn, khi con bé nhìn thấy “ Hỗn Độn Thiên Thủy” thì hai mắt liền sáng lên.
“ Thứ này có vẻ ăn rất ngon.”
Vừa nói thì Tiểu Mộng liền bay lại gần “ Hỗn Độn Thiên Thủy” sau đó ôm lấy mà gặm.
Tiếng kêu “ két két két…” ngay lập tức vang lên, có điều dù Tiểu Mộng gặm nhiều nấy chứ nhiều nữa thì cũng không cách nào làm cho viên cầu do “Hỗn Độn Thiên Thủy” để lại một vết xước.
Giống như bị đau răng, Tiểu Mộng không tiếp tục gặm nữa. Nhìn viên cầu đang ôm con bé có chút bất mãn nói.
“ Cứng quá đi, sờ thì mềm vì sao lúc cắn lại cứng như vậy. Vậy cũng đừng trách ta, xem chiêu.”
Vừa nói thì Tiểu Mộng liền huy động song quyền liên tục đánh lên viên cầu. Cùng lúc đó một ngọn lửa màu tím từ cơ thể của Tiểu Mộng thông qua hai bàn tay bé tí truyền sang viên cầu.
Viên cầu kia ngay lập tức vặn vẹo biến hình. Cũng vào ngay lúc này một âm thanh nức nở như tiếng khóc của nữ nhân, đôi khi lại là tiếng khóc của trẻ con liên tục vang lên. Nhưng càng về sau thì âm thanh kia càng bi thiết, nghe giống như tiếng tiếng rên của trẻ con khi bị lạnh vậy.
Xuân Đức cùng Bóng Ảnh đang ở cạnh đó nghe được âm thanh khóc thê lương, bi thảm kia thì nước mắt liền trào ra. Một cảm giác đau thương khó diễn tả khiến cho cả Xuân Đức lần Bóng Ảnh đều không thể tự kiềm chế được cảm xúc của bản thân.