Mục lục
Cân Cả Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một canh giờ sau bên trong không gian vong linh tầng 3....

" A a a a a... Súc sinh người chết không an lành, a a cầu ngươi tha cho ta đi."

Giọng cầu xin này phát ra từ miệng cô gái cứ luôn tự gọi mình là bổn cung. Nàng ta lúc này đang bị Xuân Đức dùng bốn cái móc xích xuyên qua thân thể cố định lại một chỗ. Còn hắn thì lúc này đang cầm một con dao găm, bên cạnh hắn là một cái bếp nướng thịt. Cùng một cái nồi nước sôi.

Từ trên thân thể của nàng ta Xuân Đức dùng dao cắt từng miếng thịt lớn xuống rồi nướng trên bếp, còn máu tươi từ thân thể nàng ta thì chảy vào cái nồi nước sôi. Trước vẻ mặt cầu xin của cô ả, Xuân Đức vẻ mặt như thường không một chút cảm xúc gì cả.

Nướng thịt thêm gia vị rồi sau đó thưởng thức. Ngày xưa hắn còn để ý cái gì mà không ăn thịt đồng loại, cái gì mà luân thường đạo lý, bây giờ hắn chỉ còn lại tình thân ngoài ra cái gì đối với hắn cũng chẳng quan trọng. Ở nơi ăn thịt lẫn nhau này có gì mà không thể làm, không làm liền treo.

Cảm thấy cắt từng miếng quá lâu, Xuân Đức bắt đầu nướng cả cô gái lên, hắn chỉ để cho nàng ta mỗi cái đầu còn nguyên vẹn không hao tổn gì, để cho con mụ độc ác này kêu khóc, mà không phải độc ác chỉ là lập trường khác nhau thôi nếu là hắn thì hắn cũng làm như vậy, mình sống là được ai chết mặc ai nên không thể nói là độc ác. Chỉ có thể nói cô ả chọn nhầm đối tượng, bị thua và đây là cái kết của nàng.

Cầu xin được tha thứ cũng không được nàng ta bắt đầu dùng đôi mắt oán độc nhìn Xuân Đức, nàng ta nói:

"Nhân quả tuần hoàn kết cục của người sau này cũng không khá hơn đâu, ta nguyền rủa tất cả những người liên quan với người đều chết không an liền, vạn kiếp không được siêu sinh."

Xuân Đức cắt miếng thịt nướng trên người nàng xuống cho vào miệng ăn nhai rồi bình thản nói:

" Nhà ta còn mỗi mình ta đây này, chết là hết chứ làm gì đâu. Lúc nào ta chết liền tự bạo tất cả khỏi phải đi vào cái gì luân hồi, sống vậy đủ rồi sống tiếp chi cho mệt. Mà ngươi cũng đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta không thích."

Cô gái hiển nhiên là vẫn dùng cặp mắt oán độc nhìn Xuân Đức tiếp, nàng không có khả năng nghe lời của Xuân Đức, nàng cay nghiệt nói:

" Hóa ra tiểu súc sinh nhà ngươi chỉ còn một mình sống trên đời, loại tạp chủng ngươi thì làm sao có người thân được."

Xuân Đức lại nhếch mép cười, một dao đâm xuống,đâm xuyên qua mắt cô gái, hắn rút ra cả con ngươi cùng lôi ra theo, trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia bây giờ đã thiếu đi một bên mắt, một cái hố sâu đỏ lòm hình thành.

Nướng con mắt kia trên bếp than đỏ cho tới khi nó bốc mùi thơm thì Xuân Đức mới cho vào miệng ăn, uống thêm một chút rượu, Xuân Đức mới vui vẻ nói:

" Cảm giác rất không tệ, vị rất ngọt. Mà ngươi thích mắng chửi thì cứ chửi cho sướng miệng đi dù sao đây cũng là đặc ân của ta dành cho ngươi trước khi chết."

Cô gái cười lạnh kết hợp với khuôn mặt thiếu một mắt nhìn cực kì khủng bố, nàng nhe cái miệng dính máu của mình ra nói:

" Ngươi tưởng có thể giết được ta sao, nếu ta dễ chết như vậy thì những kẻ thù của ta trước kia đã không phong ấn ta mà đã giết ta từ lâu rồi."

Xuân Đức khéo léo cắt ra trái tim của nàng bỏ vào miệng cắn một miếng nhìn nàng thú vị cười nói:

" Thực tình không chết cũng là cái tốt, vị thịt trên người của ngươi rất không sai nếu ngươi không chết thì ta sẽ lấy ngươi làm thức ăn dự trữ lâu dài. Hắc hắc, tuy không giết được ngươi nhưng ta lại có cách cho ngươi tái tạo lại thân thể đấy, tái tạo xong ta lại cắt xuống mà ăn. Ngươi thấy như vậy có tuyệt vời không, một cái máy bán thịt dùng không cạn."

Hú hú hú

Xuân Đức hú lên mấy tiếng của sói, rất nhanh nơi hắn đang ngồi xuất hiện 25 tên nam tử lực lưỡng, mỗi tên đều ánh mắt hung ác. Khi thấy Xuân Đức cả đám quỳ gối hành lễ:

" Chủ nhân."

Hai mươi lăm tên này chính là 25 đầu Ma Lang Vương trước kia Xuân Đức thu phục được, bọn nó đã hóa hình cả rồi, nhìn bọn nó Xuân Đức chỉ khúc thịt nướng trên bếp nói:

" Đứng dậy đi mấy thằng nhóc, hôm nay ta đến mang cho các người thử chút vị thịt thần linh là thế nào, thấy cô nàng xinh đẹp này không? Cô ta chính mình nói là một vị thần đấy, giết không chết nhưng thịt cô ta ăn rất ngon. Các ngươi cứ làm theo phương pháp của ta, khi nào ăn hết thịt thì tiếp tục thúc đẩy khiến cô ta tái tạo thân thể. Ta có việc phải ra ngoài các ngươi từ từ ở lại tận hưởng đi"

Nói xong Xuân Đức liền cầm theo trái tim của cô gái liền rời đi để lại đám Lang Vương hai mắt phát ra lục quang, bọn nó nhìn chằm chằm cô gái chảy nước miếng. Cô gái kia thấy mình lại có ngày bị đám dã lang ăn thịt gầm lên hét:

" Đám súc sinh các ngươi cũng dám ăn thịt bổn cung. Các ngươi có tin bổn cung một bàn tay liền đập chết hết cả đám các ngươi."

Một con lang vương cười lạnh nói:

" Các ngươi xem ả ta, bị chủ nhân bắt lại làm thịt nướng còn ở đó uy hiếp chúng ta. Đừng nói ngươi lúc này thực lực không có, dù cho người pháp lực thông thiên thì đã sao? Cùng lắm là chết mà thôi, ha ha."

" Nhiều lời với ả làm gì, ăn thịt ả. Hừ hừ. " Một con lang vương khác không nhịn được nói.

Nhưng lang vương còn lại đều gật đầu đồng ý, vậy là sau đó cô ả bị mấy chục con lang vương nhấm nuốt từng tí thịt một, ăn xong một lượt bọn nó lại dùng phương pháp thúc đẩy tái tạo của Xuân Đức giúp cho cô ả lại biến thành một mỹ nhân hoàn hảo.

Nhưng mỹ nhân xinh đẹp là vậy lại một lần nữa lên lò nướng làm món ăn, cái quá trình đó lặp đi lặp lại liên tục, khi đám lang vương đã nó thì bọn chúng bắt đầu cho đám thuộc hạ ăn mỹ vị.

..........

Đi ra ngoài Xuân Đức liền gặp A Ngốc đang nhâm nhi con muỗi to lớn bị xích kia, A Ngốc không có vội vàng ăn sạch con muỗi to như cái ô tô con kia mà ăn lần lượt từng cái chân của nó sau đó là tới cánh của nó, sau đó là tới cái vòi.

Điệu bộ của nó lúc này rất chi là sung sướng, dường như nó đang rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại vậy. Bỏ qua A Ngốc, Xuân Đức nhận lấy 7 thanh tiểu kiếm bằng ngón tay từ Bóng Ảnh đưa cho, bảy thanh tiểu kiếm này đều bị Bóng Ảnh dùng bị pháp cắn nuốt sạch khí linh bên trong nên lúc này muốn phát huy tác dụng cao nhất mấy thanh tiểu kiếm này cần mấy khi linh của Xuân Đức giúp đỡ.

Vì mới chết đi mất một mạng, mà khả năng trọng sinh vẫn cần 5 năm nữa mới khôi phục nên Xuân Đức mang A Ngốc vào bên trong không gian vong linh tầng 1, lần này A Ngốc rất nghe lời không có chống cự lại Xuân Đức.

" Thôi vì an toàn đành đợi cho năng lực trong sinh khôi phục lại vậy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK