“ Xem ra thứ này cũng không phải đơn giản chỉ là một cái ấn ký bình thường, bên trong nhất định giấu giếm huyền cơ trong đó.”
Bóng Ảnh, Long Sát cùng Nguyên Ma lúc này cũng vây lại nhìn cái ẩn ký đang phát ra lam quang trên mu bàn tay của Xuân Đức.
Bóng Ảnh gật đầu nói:
“ Đại ca nói phải, thức này rất không tầm thường. Hai tên vừa chết kia cơ hồ chỉ dựa vào năng lượng phòng hộ của cái ấn ký này liền có thể chống đỡ chúng ta công kích.”
Xuân Đức nhẹ gật đầu nói:
“ Ừ, có thời gian ca sẽ nghiên cứu thứ này nhiều hơn, phải nhanh chóng nắm giữ lực lượng bên trong ấn ký này, bằng không đến lúc gặp phải mấy kẻ phát điên như thế này rất khó đối phó.”
Bóng Ảnh lúc này không cho là đúng, cười nhạt nói:
“ Đại ca cũng quá đánh giá cao bọn chúng rồi chứ, nếu không phải lúc trước cả hai người chúng ta đều không ra tay toàn lực thì hai tên này đã sớm chết rồi.”
Vừa nói hắn vừa trực tiếp nắm lấy thi thể một tên bỏ vào miệng ăn sống, còn một tên khác thuộc về hai người Long Sát cùng Nguyên Ma.
Nhẹ lắc đầu, Xuân Đức suy đoán nói:
“ Ảnh, đệ không nên xem thường bất kỳ kẻ nào, bằng không đến lúc hối hận cũng không kịp. Nếu như là hai tên kia thì không đáng lo nhưng bọn chúng lại sở hữu ấn ký, theo ca suy đoán ấn ký kia rất có thể liên tục tấn cấp, càng giết người càng tấn cấp nhanh hoặc có thể hấp thu từ kẻ khác. Lúc trước ca hấp thu của hai tên kia cảm thấy ấn ký của ca sắp lên cấp rồi.”
Nghe nói thứ kinh dị kia còn có thể tấn cấp thì Bóng Ảnh cũng không cười nổi nữa, sắc mặt nghiêm trọng nói:
“ Nếu đại ca nói như vậy thì việc này nghiêm trọng rồi. Như vậy có phải hay không chúng ta nên chủ động đi săn tìm đám kia, bằng không để bọn chúng đạt đến trình độ cao hơn sẽ rất khó giải quyết.”
Long Sát cùng Nguyên Ma lúc này cũng nói:
“ Đại ca, thân thể của kẻ vừa bị đệ ăn thật đặc biệt, thân thể kia thật giàu năng lượng à, vậy mà có thể giúp hai người chúng ta tăng lên một ít.”
Xuân Đức nghe vậy thì cũng kinh ngạc, hắn gật gật đầu nói:
“ Đã vậy thì phải nên đi săn rồi, nơi này có Mộng Vân rồi, hẳn sẽ không có việc gì. Được rồi, trước hết cứ quay trở về đi đã, đợi ca tìm biện pháp vẹn toàn rồi sẽ nói cho bọn đệ biết.”
Bóng Ảnh sau khi đưa cho Xuân Đức hai cái thẻ ngọc thì liền cùng với hai người khác biến mất.
Xuân Đức nhìn qua hai cái thẻ ngọc một cái thì cảm thấy bất đắc dĩ không thôi, hai tên kia cũng giống như những người khác, không có ai là còn lưu lại điểm công trạng cả.
Nhưng được cái nhiệm vụ lần này lúc giết người vẫn thu được một chút lợi lộc, binh khí, áo giáp, nhẫn không gian của bọn họ vẫn còn, không có bị biến mất giống mấy lần trước.
Nhìn cái ấn ký lam nguyệt trên mu bàn tay một lần, hắn liếm môi một cái sau đó thì cười tà, trong mắt hiện lên một tia sáng khác thường.
Tiếp sau đó hay lại quay trở về phi thuyền của đám người Mộng Vân.
……
Không qua bao lâu thì hắn đã đuổi kịp đám người Mộng Vân nhưng lúc hắn quay trở lại thì cả người phát lạnh, lúc hắn quay trở lại thì nhìn thấy Mộng Vân đang vất vả chống cự một kẻ mặc áo choàng đen.
Tên kia giảo hoạt vô cùng, hắn liên tục công kích hai người Lâm Kinh Hương cùng Lâm Thừa Vũ khiến cho Mộng Vân bó chân bó tay, chỉ có thể bị động chịu đòn.
Trên người cô nàng lúc này đã tràn đầy vết thương, có điều nàng ta vẫn đang cắn răng liều mạng chống đỡ.
Vì nơi hai người đánh nhau là bên trong một cái kết giới rộng lớn nên ba động linh áp không có tán ra bên ngoài khiến cho hắn không phát hiện được.
……
Lúc Xuân Đức vừa chạy trở về thì tên mặc áo choàng đen kia đột nhiên cảm ứng được nguy cơ tràn ngập, sau khi đánh ra một đoàn toàn lực mà vẫn không thể làm gì được Mộng Vân thì hắn không một chút do dự liền phá vỡ kết giới mà bỏ chạy.
Lúc kẻ mặc áo choàng đen kia bỏ chạy thì Xuân Đức cũng đã nhận ra kẻ kia là người nào, kẻ kia chính là nữ tử ngày trước từng tấn công hắn ở không gian chờ tầng 7.
Nhìn nữ nhân kia bỏ chạy, Xuân Đức ánh mắt lạnh lẽo, hắn lấy ra Quỷ Cung sau đó bắn ra một mũi tên, mũi tên kia hóa thành một luồng ánh sáng màu đen bắn thẳng đến nữ nhân kia. Mũi tên kia cũng không phải cái gì khác mà chính là do Bóng Ảnh biến ảo mà thành.
“ Ầm”
Không một chút bất ngờ, vệt sáng màu đen trực tiếp xỏ xiên qua đầu nữ nhân kia. Đầu của nàng ta trực tiếp nổ tung như dưa hấu bị đập nát.
Sau khi bị bắn nát đầu, thi thể không đầu kia cũng không có rơi xuống đất mà bị một luồng hắc khi bao trùm lấy, sau một cái hô hấp thì xương cốt cũng không còn, tiếp sau đó vệt sáng màu đen kia một lần nữa quay lại nhập vào bên trong cơ thể Xuân Đức.
Cùng lúc đó trong tay hắn xuất hiện một tấm thẻ ngọc, có điều Xuân Đức chỉ liếc nhìn qua một cái sau đó liền không nhìn thêm lần nào nữa mà trực tiếp nhét vào trong túi áo.
……
Đi tới bên cạnh Mộng Vân, nhìn thấy cô nàng bị thương chồng chất, cả người hầu như là không một nơi lành lặn thì không khỏi quan tâm hỏi:
“ Ổn chứ?”
Mộng Vân mỉm cười nói:
“ Lần này ta không làm ngươi thất vọng đi.”
Vừa nói xong thì cô nàng cũng liền lăn ra hôn mê bất tỉnh, Xuân Đức lúc này vội đỡ lấy nàng ta, lại nhìn xung quanh là một mảnh tàn phá cùng 7-8 người khác đang ngất xỉu thì không khỏi thở dài.
Xuân Đức cảm thấy cô nàng vẫn quá thiện lương, nếu như chỉ bảo vệ hai người Lâm Kinh Hương cùng Lâm Thừa Vũ mà không phải che chở cho cả đám kiến hôi này thì Mộng Vân cũng sẽ không bị thương nặng tới vậy.
…..
Trị liệu sơ sơ cho cô nàng, sau khi xử lý xong những vết thương cùng vết máu trên cơ thể nàng ta thì hắn liền kiếm bộ đồ sạch sẽ cho cô nàng mặc vào.
Tiếp sau đó hắn liền cuốn lấy mấy người, đi tìm một nơi ở lại thích hợp.