“ Ùng…”
Một âm thanh trầm đục vang lên, một quyền của Băng Chúc Long hạ xuống vậy mà chỉ khiến cho tấm khiến nước kia rung động kịch liệt mà thôi. Cũng không có bị phá vỡ.
Nhìn thấy một màn như vậy thì tên kia kinh ngạc không thôi nhưng một màn tiếp theo càng khiến hắn hết hồn, hắn chỉ thấy gió đi ở trên tấm khiến độn nhiên bùng lên sau đó hóa thành một đạo đao gió dài 2 mét chém về phía ngực hắn, cùng lúc đó hắn đột nhiên cảm thấy một loại lực lượng quen thuộc từ tấm khiên dội ngược lại.
“ A a a a..”
Cự lực khổng lồ từ tấm khiên truyền vào cánh tay của Băng Trúc Long khiến cho cánh tay của hắn trong nháy mắt trở nên băng liệt, máu thịt văng tứ tung lộ ra bạch cốt trắng xóa.
Không những như thế, cùng lúc này đạo đao gió dài 2 mét kia đã sắp chém lên cơ thể hắn.
Cảm nhận được khí tức nguy hiểm chí mạng, Băng Chúc Long sắc mặt đại biến, có điều hắn cũng không quá hoảng loạn.
Một tay hắn bấm pháp quyết, ngay lập tức trước người hắn xuất hiện một tường băng dày chục mét có hơn, cùng lúc đó một nữ tử mặc lam y vẻ mặt đờ đẫn xuất hiện trước người hắn.
“ Ầm ầm…”
Đao gió cắt lên tường băng thì không khác gì dùng sao sắc cắt lên đâu phụ, đao gió thế đi không giảm tiếp tục chém về phía trước, chém lên cơ thể nữ tử mặc làm y.
“ Ầm….”
Thân thể nàng ta bị chém làm hai, trong nháy mắt hai nửa thân thể kia liền hóa thành tro bụi.
Đao gió thế đi không giảm, lúc này vẫn chém tới Băng Chúc Long.
“ Ầm…”
Vào lúc này Băng Chúc Long không biết từ đâu lấy ra một tấm lân phiến màu đen to lớn che chắn phía trước.
Đao gió va chạm với lân phiến thì chỉ đánh nứt được tấm lân phiến sau đó cũng liền tiêu tan, có điều cự lực khổng lồ lại đánh bay Băng Chúc Long về xa xa.
Nhưng mà cũng vào thời khắc này, Xuân Đức cùng Bóng Ảnh cũng đồng thời ra tay.
Xuân Đức ném ra “Thiên Xích Bích Huyết Ma Bia” đồng thời quát:
“Thiên Xích Bích Huyết Ma Bia - Linh Hồn Xiềng Xích”
“ Xoạt xoạt xoạt…”
Ngay lập tức vô số “ Thiên xích” đen ngòm phóng thẳng về phía Băng Chúc Long đang bay ngược về phía sau.
Trên trời cao Bóng Ảnh hiện ra, phía sau lưng hắn 8 đôi cánh tối đen xuất hiện vũ động không ngừng, tay hắn cầm “ Hắc Ám Ma Thương”, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Băng Chúc Long.
“ Hắc Ám Vô Biên, Tịch Diệt Nhất Kích.”
“ Vù…”
Hắc Ám Ma Thương trong tay Bóng Ảnh bùng lên ma văn, toàn thân thương bốc lên liệt diễm ngập trời, tiếp đó Bóng Ảnh ném mạnh trường thương về phía Băng Chúc Long.
Trường thương hóa thành vệt sáng màu đen, xé nát không gian bắn tới đầu Băng Chúc Long.
Băng Chúc Long đang bay về phía sau còn chưa thể đứng vững liền cảm nhận được hai công kích trí mạng đánh úp về phía hắn, khi hắn nhìn lại thì sắc mặt liền đại biến. Ánh mắt hắn hoảng sợ vô cùng.
Theo bản năng hắn nâng lên tấm lân phiến đang cầm trong tay che chắn trước ngực.
“ Ầm.. Phúc..”
Có điều lúc trước tấm lân phiến bị Nguyên Ma sử dụng phong hóa lực lượng làm hư hại đi rất nhiều, bây giờ nhận thêm một đòn tuyệt cường của Bóng Ảnh thì lập tức nát. Có điều nó mặc dù nát nhưng cũng làm lệch Hắc Ám Ma Thương đi một chút.
Hắc Ám Ma Thương vốn dĩ là xuyên trúng đầu Băng Chúc Long nhưng vào lúc này chỉ là xuyên qua ngực tên kia mà thôi.
Băng Chúc Long bị Hắc Ám Ma Thương xuyên qua thân thể thì cả người trong nháy mắt trở nên già yếu.
Nhưng chưa hết, vào lúc này “Thiên Xích” cũng đã tới, từng căn, từng căn bắt đầu xỏ xuyên vào bên trong thân thể của Băng Chúc Long.
Băng Chúc Long cảm nhận được lực lượng giam cầm từ bên trong “Thiên Xích “ thì mặt cắt không ra giọt máu, mặc dù lúc này hắn đã biến về bản thể nhưng không cách nào giãy dụa.
Ngay vào lúc quan trọng nhất, hắn không do dự mà từ bỏ nhục thân. Từ bên trong cơ thể hắn một con Tiểu Chúc Băng Long bay ra ngoài, sau đó trực tiếp nhảy vào một cái thông đạo không gian biến mất vô ảnh vô tung.
Xuân Đức thấy vậy thì trong mắt hiện lên sự ngoan độc, trong tay hắn “ Quỷ Hồn Cung” xuất hiện.
Tay phải hắn nắm lấy cái xác của Hắc Liên Hoa, khẽ bóp, nữ nhân kia trong nháy mắt hóa thành một đoàn sương máu, sương máu ở trong tay Xuân Đức ngưng tụ thành huyết tiên.
Tên lên dây, Xuân Đức nhắm thẳng cái không gian thông đạo mà con Tiểu Băng Chúc Long vừa bỏ chạy mà bắn.
“ Nhất tiễn - Truy hồn vong mệnh tiễn.”
“Vút…”
Huyết tiễn trực tiếp thuấn di bay vào bên trong thông đạo không gian biến mất không thấy đâu. Sau khi bắn xong một tiễn thì Xuân Đức buồn bực nói:
“ Vậy mà để nó chạy mất, chết tiệt thật.”
Nói xong thì Xuân Đức lại nhìn qua hai nữ tử vừa mới xuất hiện nói:
“ Các ngươi vẫn là ngu bẩm sinh hay già rồi nên đầu óc có vấn đề, các ngươi ở đó mà không biết đường ngăn cản tên kia sao? Còn để hắn chạy mất.”
Hai nữ tử kia chính là Hư Vô Đế Quân cùng Hư Niệm Đế Quân, bị Xuân Đức đột nhiên quát lên thì cả hai trong lòng đột nhiên không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút ủy khuất.
Cũng không hiểu vì sao lúc này Hư Vô Đế Quân chống nạnh nói:
“ Ta thích thả cho hắn đi đấy thì làm sao? Ngươi lại có thể làm được gì hai chúng ta.”
Xuân Đức nghe xong lời này thì không nói gì thêm, hắn cũng biết lấy tự thân thực lực muốn giết hai nàng rất khó, đánh bại dễ chứ giết rất khó, mà giết không được sẽ lưu lại hậu hoạn về sau, hắn không muốn như thế.
Tiêu chí của hắn hoặc là giết chết không thì thôi, nếu không thể một lần giết chết đối phương thì hắn sẽ không ra tay, vì nếu để đối phương còn sống sẽ rất nguy hiểm, không biết lúc nào sẽ quay lại cắn hắn một cái.
Giống như vừa rồi hắn đối phó với tên kia, nhìn như là tùy ý nhưng hắn là đã trong nháy mắt suy nghĩ kế hoạch kỹ càng, trong đó tất cả đều có tính huống bất ngờ khiến tên kia không kịp trở tay. Thế nhưng rồi sao, tên kia vẫn có thể chạy mất.
Vì vậy lúc này đây, hắn mới không làm căng với hai người trước mắt, không có lợi hắn cũng không muốn nổi lên xung đột.
[ Thay đổi tên gọi một chút: Quỷ Kiếm sau này sẽ gọi là Quỷ Linh Kiếm, Quỷ Cung về sau sẽ gọi là Quỷ Hồn Cung, Huyết Nguyệt con mắt sau này gọi là Song Nguyệt Ma Đồng.]