Nhạn Tuyết ở trên đường đi thì liên tục giải thích cho Xuân Đức biết về một ít thường thức về bên trong Bàn Long Quy Khư. Sau đó giải thích mục đích chính của chuyến đi lần này, lần này thực tế cũng không phải cái gì khám phá thám hiểm mà là mỗi năm một lần phân chia lại tài nguyên bên trong Bàn Long Quy Khư giữa các tộc.
Quy tắc vô cùng đơn giản, sau khi kết thúc lần thám hiểm lần này bên nào thu hoạch được nhiều nhất thì bên đó giành được phần tài nguyên vốn có lớn nhất.
Còn khi vào trong kia thì sẽ có một cuộc tranh đoạt cùng bảo vệ tài nguyên giữa thiên tài các tộc với nhau,nhưng nếu có người chết thì chẳng qua chỉ là mấy người của gia tộc phụ thuộc hay những kẻ không mấy quan trọng mà thôi, hiếm khi có việc con cháu dòng chính bị chết, lý do thì không nói ai cũng hiểu được.
" Khi vào trong kia thì ca nhớ là không được rời khỏi muội đâu đó,nhớ chưa."--- Nhạn Tuyết sau khi nói một thôi một hồi thì lại dặn dò Xuân Đức thêm một câu.
Nàng vẫn luôn cho rằng đại ca của nàng tuy có thể tu lực đạo nhưng cũng không thể sánh bằng những người khác, trong mắt nàng lực đạo quả thực không có tương lai. Với có nàng bên cạnh thì mấy kẻ kia sẽ không dám làm quá. Nàng phải có nhiệm vụ bảo vệ người thân duy nhất của mình.
Xuân Đức cũng không có phản đối, hắn gật gật đầu. Dù sao cứ đồng ý cho cô bé này yên lòng, còn sau này hắn muốn làm gì thì con nhóc này làm sao có thể cản được.
.....
Về cuối ngày thì cơ bản tất cả mọi người đều tiến vào bên trong Bàn Long Quy Khư. Nhóm người của Nhạn Tuyết cũng là nhóm cuối cùng đi vào bên trong. Do ở cửa vào nơi đây có phong ấn để tránh việc quỷ vật ở bên trong kia xông ra ngoài nên việc cho một số lượng lớn người đi vào bên trong cần phải tốn không ít thời gian.
Vừa vào bên trong thì Xuân Đức liền nhìn thấy một cảnh tượng có phần quen thuộc,trời đất tối tăm mờ mịt, khắp nơi là gió lạnh thổi " vù vù ". Ánh mắt Xuân Đức chợt lóe tên tinh quang, hắn nhớ là nhìn thấy cảnh tượng tương tự thế này ở đâu rồi, " táng thần uyên " chứ còn ở đâu nữa.
Nhưng rất nhanh hắn liền thất vọng rồi, ấn kí mà hắn để lại trên người rồng con bì bì không có một chút cảm ứng nào cả. Có điều sự thất vọng đó rất nhanh được hắn che giấu đi, không ai có thể nhận thấy dị trạng của hắn.
Hắn lúc này nhìn qua Nhạn Tuyết hỏi:
" Tiểu muội chúng ta bây giờ nên làm gì tiếp theo? "
Hắn cũng không có quen thuộc nơi này, nên vẫn là hỏi người có kinh nghiệm như Nhạn Tuyết cho chắc.
Nhìn Tuyết thấy đại ca lại hướng mình hỏi ý kiến thì không khỏi ngây ra một lúc, trong ký ức của nàng thì đại ca là người cứng đầu không chịu nghe lời ai cả, luôn thích làm theo ý của bản thân, vì thế trước khi vào đây nàng mới luôn căn dặn là phải đi theo bên nàng.
Nở một nụ cười ấm áp, Nhạn Tuyết nói:
" Trước tiên chúng ta nên tìm một nơi thích hợp nghỉ ngơi một vài ngày để có thể thích nghi được với áp lực nơi này. Ca thấy như vậy có được không? "
Gật nhẹ đầu Xuân Đức nói:
" Ca nghe muội, muội nói thế nào thì là thế đó."
Ở bên cạnh Long Linh Nhi nghe thế thì bất bình lên tiếng:
" Vì sao không hỏi ý kiến mấy người chúng ta, hai người các ngươi còn chưa hỏi 5 người chúng ta mà."
Xuân Đức nhếch mép cười tà:
" Nha đầu ngươi thì phải nghe theo ta, Tùy Vũ cùng Văn Kỳ thì nghe theo tiểu muội ta, còn Tuấn Anh và Ngọc Thạch thì lại nghe theo hai người Tùy Vũ cùng Văn Kỳ. Phía sau không cần ta phải nói nữa chứ."
Long Linh Nhi nghe vậy thì phụng phịu nói:
" Biết rồi, không cần nói. Ta tự biết thân biết phận của mình."
Xuân Đức xoa xoa đầu nàng khen:
" Thế mới ngoan."
Sau đó tổ đội 7 người liền chọn một phương hướng rời đi. Bay trên trời không được bao lâu thì mọi người đã bay ra khỏi khu vực đất liền tiến vào bên trong một vùng biển mênh mông vô tận, sóng biển trùng điệp, từng ngọn sóng thần cao 10 mét nối tiếp nhau đi vào bên trong đất liền.
Tính toán ban đầu của mọi người chính là tìm đến một hòn đảo lớn nào đó tạm thời dừng chân nhưng không ngờ bay một thời gian dài mà không hề tìm được một hòn nào, có thấy thì cũng đã có người ở lại.
Xuân Đức có khuyên Nhạn Tuyết đi xuống giết chết mấy kẻ kia đi hay là đuổi bọn họ đi để chiếm lấy đảo nhưng cô nàng này lại không chịu, vì thế tổ đội bảy người lại phải bất đắc dĩ lên đường tìm kiếm nơi dừng chân.
Mấy giờ sau...
Sau khi tìm kiếm một thời gian dài thì cuối cùng mọi người cũng đã nhìn thấy một hòn đảo lớn nằm giữa biển cả mênh mông. Ngay lập tức mọi người đều dừng lại bay lơ lửng trên bầu trời.
Sau khi quan sát một chút thì Nhạn Tuyết cùng Long Linh Nhi hơi nhíu mày lại. Sau đó lại đồng thời nói:
" Nơi này vậy mà không thể dùng hồn niệm quan sát được hẳn là có hải thú chiếm giữ."
Vừa nói xong thì hai nàng ta lại đồng thời quay qua nhìn nhau nhìn nhau đắm đuối. Đôi mắt giống như bắn ra tia lửa điện.
Ngay lúc này Xuân Đức lại lên tiếng:
" Còn suy đoán cái gì cho mệt, có một con quái vật biển to tổ chảng kìa kìa. Nhìn bộ dạng tên này cũng không mạnh lắm, là ai đi lên đi giết nó."
Theo hướng ánh mắt của Xuân Đức thì mọi người có thể lờ mờ nhìn thấy nhìn thân ảnh đang lấp sau màn sương mù màu xám bao xung quanh hòn đảo. Nhưng cũng phải vận dụng một vài bí thuật thì những người khác mới có thể nhìn rõ con quái vật biển kia.
Sau khi đã nhìn rõ được địch nhân thì hai người Tuấn Anh cùng Ngọc Thạch đứng ra nói:
" Vậy lần này để cho hai người bọn ta ra tay. "
Ở bên cạnh Lệ Tùy Vũ cùng Lưu Văn Kỳ liền cổ vũ nói:
" Nhất định phải thắng cho đẹp đấy."
Hai tên kia được người yêu cổ vũ khích lệ thì ngay lập tức hưng phấn, hai người lúc này vỗ ngực cam đoan:
" Bọn muội cứ đứng đấy mà nhìn xem không cần phải nhúng tay làm gì, xem hai người bọn ta làm thịt tên to xác kia như thế nào."
Nói xong hai người này liền bay xuống phía dưới. Không qua bao lâu thì ở dưới kia liên vang lên những tiếng nổ “ Ầm ầm”, tiếng tiếng gào rú của con quái vật biển. Lấu trung tâm từ nơi đánh nhau từng cột song biến cao mấy chục mét xuất hiện.
Nhìn thấy cảnh này thì Xuân Đức cười nói:
" Đã nói rồi, dính tới con gái là trí thông minh giảm mạnh, cứ đánh như vậy thì động tĩnh sẽ lớn tới mức nào, tí nữa còn không phải hàng đàn quái vật biển sẽ tới đây. Ít ra cũng phải bố trí lấy cái cấm chế chứ."
Bên cạnh Nhạn Tuyết hỏi:
" Vì sao lúc hai người bọn họ ở đây ca không nói cho bọn họ biết, mà tới lúc này mới nói?"
Xuân Đức nhún nhún vai:
" Lúc trước ca đâu có nghĩ hai tên kia sẽ ngốc(ngu) như vậy. "