“ Còn sống không hay đã qua đời rồi?”
Mộng Vân đầu lúc này đã u lên một cục, đang đau chết đi được, nghe Xuân Đức nói vậy thì không khỏi tức giận nhìn hắn nói:
“ Ngươi làm sao không đỡ ta.”
Xuân Đức rất vô tội nói:
“ Ngươi ngã bất ngờ quá khiến ta phản ứng không kịp, chỉ vậy thôi.”
Nói xong Xuân Đức còn nhún nhún vai mấy cái, tỏ vẻ điều đó là bình thường mà. Nhưng Mộng Vân nghe thấy vậy thì nghiến răng ken két, trong lòng nàng lúc này đang chửi mắng 108 đời nhà Xuân Đức, nàng cam đoan rằng tên kia 100% cố ý, chứ làm sao một người có thân thủ như vậy lại có thể không phản ứng kịp kia chứ.
Tuy trong lòng có chút tức giận nhưng Mộng Vân cũng không dám làm quá, lỡ may làm tên này tức giận lên thì nàng sẽ rất thảm, nàng ra một cô gái thông minh, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, nàng tỏ vẻ ra như vậy thực ra cũng chỉ là đang tranh thủ tình cảm đối phương dành cho bản thân mà thôi. Dù sao nàng vẫn thích hắn đối với ôn nhu một chút.
Xuân Đức cũng không có hiểu được tâm tư của Mộng Vân, hắn nhìn thấy nàng ta nước mắt tèm lem thì dùng tay vỗ nhẹ đầu nói:
“ Ngoan, đừng khóc nữa, bị như thế này vài lần thì sẽ quen thôi, lần sau có bị cũng sẽ bớt đau hơn. Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi, cũng cả tuần rồi. Ta đoán đám ngoài kia đang loạn hết lên rồi.”
Vừa nói Xuân Đức vừa kéo Mộng Vân đứng dậy, sau khi đã kéo Mộng Vân đứng dậy rồi thì hắn liền xoay người rời đi mà không để ý tới cô nàng đang phụng phịu nữa.
Mộng Vân thấy hắn đi xa thì tranh thủ phủi bụi trên quần áo sau đó cũng nhanh chân chạy theo phía sau hắn.
- --o0o---
Đi tới bên cạnh một bức tường, Xuân Đức đặt tay lên. Cả bức tường đột nhiên sáng lên màu xanh huyền ảo. Xuân Đức thu tay lại sau đó cứ thế đi xuyên qua bức tường.
Vừa mới bước ra ngoài thạch thất thì Xuân Đức liền đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, người này không ai khác chính là Ốc Đặc Nhĩ. Tên này cũng không biết là đang suy nghĩ việc gì mà khi hắn đứng ngay bên cạnh rồi mà tên này cũng không biết.
Xuân Đức thấy vậy thì lên tiếng hỏi:
“ Ốc Đặc Nhĩ ngươi đứng đây làm gì?”
Ốc Đặc Nhĩ nghe được có người gọi thì giật mình một cái, lúc này hắn mới chú ý rằng Xuân Đức đang đứng ở bên cạnh. Trên mặt hắn lúc này xuất hiện nét vui mừng, hắn cũng kính cúi đầu chào hỏi:
“ Xin chào chủ nhân.”
Hắn vừa chào xong, mới ngẩng đầu lên thì lại thấy Mộng Vân cũng đi ra ngoài này, hắn lần nữa cúi đào:
“ Xin chào tiểu thư Mộng Vân.”
Mộng Vân thấy tên này lễ phép với mình như vậy thì hài lòng gật đầu, nàng ta lúc này hỏi:
“ Ngươi đợi ở đây hẳn là có việc gấp, có việc gì nhanh nói đi, đừng có mà lề mề nữa.”
Ốc Đặc Nhĩ nghe vậy thì cũng mới nhớ đến lý do vì sao hắn chờ ở nơi này. Hắn lúc này tỉ mỉ nói:
“ Việc là thế này, bên Vĩnh Sinh Thần Giáo có cử đến “ Thần Nữ” của bọn họ tới đây, mong muốn được nhìn thấy chủ nhân cũng như là bàn một số công việc hệ trọng. Vị thần nữ kia đã tới nơi này được 5 ngày.”
Nghe xong Ốc Đặc Nhĩ nói thì trên mặt Xuân Đức xuất hiện một chút gì đó khác lạ, lông mày hắn hơi nhíu lại một chút, có điều rất nhanh vẻ khác lạ kia liền biến mất.
Hắn nhẹ gật đầu, bình thản nói:
“ Được, ta đã biết rồi. Ngươi thông báo nàng ta đến phòng khách tầng 3 gặp ta. Mà tiện thể ngươi thông báo luôn cho bên phía Ốc Đinh Đặc chuẩn bị nhân lực, chúng ta chuẩn bị có hành động lớn, chi tiết thì sau này Mộng Vân sẽ nói cho các ngươi biết.”
Ốc Đặc Nhĩ nghe có hành động lớn thì trong lòng thầm cả kinh, có điều sắc mặt hắn vẫn như thường, hắn hơi cúi đầu đáp:
“ Thuộc hạ đã rõ thưa chủ nhân.”
Tiếp sau đó Ốc Đặc Nhĩ nhanh chân chạy đi ra bên ngoài, thoáng cái đã không thấy đâu. Về phần Xuân Đức cùng Mộng Vân thì từ từ bước đi cùng nhau.
Trên đường đi Mộng Vân cẩn thận hỏi:
“ Này, ngươi cảm thấy vị thần nữ của Vĩnh Sinh Thần Giáo tới gặp ngươi tại thời điểm này có phải có chút gì đó bất thường không?”
Vẫn chậm rãi bước đi, Xuân Đức cũng không nhìn sang cô nàng, hắn bình thản nói:
“ Đã không còn quan trọng nữa rồi.”
Mộng Vân có chút khó hiểu hỏi:
“ Vì sao?”
Nhếch môi lên khẽ cười, Xuân Đức có phần vui vẻ nói:
“ Cái này là bí mật. Ngươi đoán đi.”
Nghe được câu trả lời này thì Mộng Vân không khỏi lườm Xuân Đức một cái, trong lòng thì thầm mắng “ Cứ làm như báu lắm, ta chẳng thèm.”
…….
Cũng không biết Xuân Đức đi đứng kiểu gì mà khi hắn tới phòng khách tại tầng 3, đi vào bên trong phòng thì đã thấy khách mời của hắn đến từ trước rồi.
Vị thần nữ của Vĩnh Sinh Thần Giáo kia mặc một thân quần áo trắng tinh, khuôn mặt của nàng ta vô cùng diễm lệ, đôi mắt xanh như nước biển vô cùng hút hồn, mái tóc màu vàng dài tới thắt lưng, còn về phần thân thể thì hẳn cũng hoàn mỹ vô khuyết, dù sao hắn cũng không có dùng hồn niệm nhìn xuyên qua quần áo.
Ở phía sau nàng ta còn có 2 cô gái, hai cô gái kia dung mạo cũng không phải dạng tầm thường, trên người mặc một bộ đồ màu đen bó sát, kết hợp với khuôn mặt lạnh tanh thì càng khiến cho các nàng thêm phần hấp dẫn.
Sau khi nhìn lướt qua ba người kia một chút thì Xuân Đức liền đánh mắt nhìn qua Mộng Vân.
Mộng Vân hiểu ý gật gật đầu, cùng lúc này cô gái áo trắng kia cũng đứng dậy hướng về phía Xuân Đức cùng Mộng Vân chào hỏi. Hai bên sau khi nói vài lời sáo rỗng xong thì đồng thời ngồi xuống.
Sau khi đã ngồi xuống thì Mộng Vân thay mặt cho Xuân Đức nói chuyện cùng vị thần nữ của Vĩnh Sinh Điện Kia, còn về phần Xuân Đức từ đầu đến cuối đều không có nói lời nào, chỉ lẳng lặng mà nghe.
Lúc đầu thì hai người đều nói về những thứ không đâu, toàn là mấy thứ linh ta linh tinh, đương nhiên xen lẫn cũng có một vài việc có chút cân lượng như tin tức tình báo mà Xuân Đức cần, hay giao dịch tinh thạch thánh cấp cùng thần cấp.
Mãi sau khi đã thăm dò đối phương một lúc lâu, cảm thấy thời cơ đã tới thì vị thần nữ Vĩnh Sinh Điện kia mới chính thức nói ra mục đích chính khi đến đây.
Nàng ta lúc này vô cùng trịnh trọng nói:
“ Hôm nay tiểu nữ tới đây còn có một sứ mệnh khác. Tiểu nữ đến đây mang theo thành ý của Vĩnh Sinh Thần Giáo xin mời Vong Linh Thần Sư đại nhân kết thành liên minh.”
Xuân Đức từ đầu đến cuối không lên tiếng nhưng đúng lúc này thì hắn bất ngờ mở miệng nói chuyện, giọng nói của hắn mang theo sự lạnh lẽo.
“ Pháp thần, làm sao các ngươi có thể biết được?”
Vị thần nữ kia cũng cảm nhận được sự bất thiện trong lời nói của Xuân Đức. Nhưng nét mặt ta vẫn không đổi, giống như là đã lường trước được tình huống lúc này nên nàng rất bình tỉnh nói:
“ Xin đại nhân hãy bình tỉnh, mời đại nhân xem qua cái này trước đã. Nếu như xem xong mà đại nhân vẫn còn tức giận thì tiểu nữ ở nơi đây mặc đại nhân xử trí.”
Nàng vừa nói vừa lấy ra một viên “ Linh Hồn Ma Thạch” để lên trên bàn, sau đó đẩy tới trước mặt Xuân Đức.
Xuân Đức liếc nhìn nàng một cái sau đó dùng hồn niệm cuốn lấy viên “ Linh Hồn Ma Thạch” bắt đầu xem xét.