Không bị ngăn cản hồn niệm, rất nhanh mấy người liền xác định được phương vị đi ra khỏi Vọng Thần Lâm.
Sau khi rời khỏi Vọng Thần Lâm thì mấy người lại ngồi trên “ thương tâm hoa” tiếp tục bay vào sâu bên trong yêu nguyên, tuy lúc này Xuân Đức đã mất đi cảm ứng với mấy người Mộng Vân nhưng hắn dám chắc mấy người Mộng Vận chỉ có thể càng ngày chạy càng vào sâu bên trong Yêu Nguyên mà thôi. Ngoài ra không còn đường nào để đi.
Nhưng mà có vẻ như chặng đường tiếp theo của nhóm người Xuân Đức không được thuận buồm xuôi gió cho lắm. Ngay khi bọn họ vừa đi ra khỏi “ Vọng Thần Lâm” chưa được bao xa thì liền lọt ngay vào người thiết kế bẫy rập.
Lúc bảo vật phi hành “ thương tâm hoa” của Lệ Hoa Trì vừa đi ra khỏi “ Vọng Thần Lâm” bay đến trên không của một cái thung lủng thì bất chợt từ bốn phương tám hướng có huyết quang cùng ma quang phóng thẳng lên trời, tạo thành một cái trận pháp vây năm người vào bên trong.
Cùng lúc đó một loại lực lượng cấm không lan tỏa nơi này, ép cho mấy người Xuân Đức từ trên cao rơi xuống mặt đất, trong quá trình rơi xuống mặt đất thì khung cảnh xung quanh cũng nhanh chóng thay đổi, từ một cái thung lũng biến thành một nơi nghĩa địa với vô số bia mộ cao lớn đứng sừng sững, đồng thời bên trong lòng đất cũng xuất hiện đại lượng thi cốt bò ra.
Những thi cốt này hình thù cực kỳ xấu xí, da thịt trên người đã thối rữa sắp hết phát ra mùi hôi thối cực kỳ khủng khiếp, vừa ngửi phải liền khiến cho người ta đầu váng mắt hoa.
Còn chưa hết, ở mấy nơi đặc biệt từ bên trong các khe nứt tuôn ra vô số sợi xích màu đen, sợi xích kia phát ra âm thanh “ leng keng” sau đó như trường xà lao tới năm người.
Nhìn thấy một màn trước mắt, sắc mặt đám người Lệ Hoa Trì liền trở nên khó coi, duy chỉ có Xuân Đức trong đám người là sắc mặt vẫn vậy, ánh mắt hắn cũng không nhìn vào mấy thứ đang lao tới đây mà nhìn về một phía bên trong hư không.
Trong ánh mắt hắn hiện lên đạo đạo lệ mang, hắn lúc này nhìn thấy ở nơi kia, trên hư không, bên ngoài trận pháp này có 2 lão già màu ám xám tro, cả người phát ra khí tức âm u, đang cười cười nói nói với nhau.
Hai tên kia ánh mắt nhìn vào bên trong trận pháp thì đồng thời cười lớn, điệu cười khả ố của hai tên kia có thể nói là vô cùng muốn ăn đòn.
Trong lúc Xuân Đức đang nhìn hai lão già ở phía bên ngoài, thì đám thi cốt cùng mấy sợi xích cũng đã đánh tới mọi người. Có điều mấy thứ này đều chỉ là một chút cặn bã.
Hai người Lệ Hoa Trì cùng Mộc Lan đánh ra vài đạo pháp quyết liền diệt sạch.
Mộc Lan chán ghét nhìn đám thi khôi xung quanh, nàng căm giận nói:
“ Đợi phá xong trận liền để cho mấy tên bày ra cái trận này đẹp mặt. Hừ hừ. Thật khiến người ta buồn nôn.”
Vừa nói xong thì nàng liền lấy ra một bông “ Bạch Liên” bạch liên trong tay nàng phát ra ánh sáng dịu nhẹ như ánh trăng, nàng để “ Bạch Liên” trước ngực sau đó khẽ nói:
“ Băng Sương Tuyết Liên”
Mộc Lan vừa nói xong câu này thì lấy trung tâm là năm người,nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống, mặt đất cũng bắt đầu đóng băng lại, tầng băng trong phút chốc đã dày lên cả mét.
Tất cả đám thi khôi trong nháy mắt liền bị định trụ bên trong băng cứng, ngay cả mấy sợi xích cũng vậy, cũng hoàn toàn bị cố định.
Cùng lúc đó, ở trên mặt băng xuất hiện một bông hoa sen màu trắng, bông hoa sen kia lúc đầu nhìn rất bình thường nhưng ngay sau đó liền trở nên quỷ dị.
Bộ rễ của nó nhanh chóng mọc dài ra, mỗi sợi rễ đều hướng về một con thi khôi mà đâm tới, ngay khi rễ cây vừa đâm vào bên trong thi khôi thì con “ thi khôi” kia lập tức biến thành bụi phấn, cùng lúc đó bông hoa sen màu trắng kia cũng lớn lên một ít.
Chỉ trong mấy hô hấp công phu thì bông “ Bạch Liên” kia liền đã biến khổng lồ.
“ Xoảng.”
Đột nhiên bông bạch liên kia vỡ nứt vỡ, cả bông hoa đổ sụp hóa thành từng điểm điểm tinh quang bay đầy trời.
Tinh quang bay đầy trời kia dính lên kết giới trận pháp xung quanh lập tức khiến cả kết đông kết lại.
Tiếp sau đó là liên tiếp những tiếng kêu “ rắc rắc…” vang lên. Cả kết giới giống như là một cái tấm gương những vết nứt kia nhanh chóng lan tràn ra khắp cả tấm gương.
Ngay lúc những vết rạn nứt kia lan tràn ra khắp tấm gương thì…
“ Xoảng…”
Cả cái kết giới trận pháp hoàn toàn sụp đổ, ngay lúc trận pháp sụp đổ thì mấy thứ quỷ dị bên trong trận pháp cũng biến mất, cùng lúc đó cảnh tượng chân thực cũng hiện ra trước mắt mọi người.
Năm người lúc này đều có thể nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc của hai lão già đang lơ lửng trên không trung, ánh mắt của hai lão già kia đều mở thật lớn, trợn to mà nhìn năm người.
Nhưng rất nhanh hai lão già kia liền phản ứng lại, cả hai đều quay đầu muốn bỏ chạy. Mộc Lan thấy vậy thì khẽ hừ lạnh nói:
“ Còn muốn chạy, đã xin phép ta chưa?”
Chưa nói xong thì cả người nàng liền biến mất, tiếp sau đó chỉ nghe
“ Ầm ầm… Phanh … Á…”
Chỉ thấy hai lão già kia còn chưa chạy được bao xa liền đã nhìn thấy Mộc Lan xuất hiện trước mắt, cả hai đều bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, vừa muốn quay đầu lại tìm phương hướng khác bỏ chạy liền bị Mộc Lan đánh cho hai quyền.
Mỗi quyền đều trúng ngực, hai lão già kia lập tức như viên đạn pháo từ trên trời bắn xuống dưới đất, trong lúc vừa lao xuống vừa thổ huyết liên tục
“ Ầm ầm…”
Cả hai người bị đánh vào sâu bên trong mặt đất, mặt đất xuất hiện hai cái hố hình người.
Xuân Đức lúc này nhìn qua Lệ Hoa Trì nói:
“ Mang hai tên kia lại đây.”
Lệ Hoa Trì nghe vậy thì không dám chậm trễ nhanh chóng đi tới bên cạnh hai cái hố, lôi hai lão già từ bên trong hai cái hố kia ra, lúc mang ra hai tên kia thì hai tên kia đã thoi thóp, hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít.
Mang hai người đi tới trước mặt Xuân Đức, Lệ Hoa Trì nói:
“ Tà thiếu, người mang tới.”
Xuân Đức khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp dùng hai tay bắt lấy đầu của hai kia sau đó sưu hồn.
Vừa sưu hồn thì sắc mặt hắn liền trở nên hơi khó coi nhưng sau đó thì cười lạnh. Sưu hồn xong hắn tiện tay bóp nát đầu kết thúc tính mạng hai tên kia, sau đó lạnh lùng nói:
“ Tiếp tục lên đường, lần sau gặp kẻ nào giết kẻ đó không cần hỏi nhiều. Thứ tôm tép này sau này còn gặp không ít.”
Nhìn sắc mặt của Xuân Đức lại nghe giọng điệu bất thiện của hắn thì cả đám toàn thân phát lạnh. Duy có Hải Băng là vẫn hồn nhiên như không có việc hỏi:
“ Sư phụ, làm sao vậy?”
Xuân Đức khôi phục lại bộ dạng lạnh nhạt nói:
“ Có một số kẻ muốn sớm đi gặp người thân nơi cửu tuyền nên muốn tìm chúng ta tìm giúp đỡ thôi. Không có việc gì to tát.”
Mọi người nghe vậy thì đều không nói gì, hiển nhiên ai cũng hiểu được dụng ý trong lời của Xuân Đức vừa nói.