Những việc này Xuân Đức đều nhìn ở trong mắt, có điều hắn cũng không có phản ứng gì quá nhiều, chỉ khẽ nhếch miệng lên cười tà. Hắn cười thì thiện ý mười phần nhưng năm người kia nhìn thấy nụ cười của hắn thì cả người đều mát lạnh. Bọn họ nhanh chóng giao ra bảo vật rồi đi qua một bên đứng vào hàng, đợi Xuân Đức xử lý.
Kiểm kê lại số lượng bảo vật mà mình vừa trấn lột được thì hắn không khỏi nở một nụ cười thỏa mãn, số lượng còn vượt qua cả mong đợi của hắn. Quả là con ông cháu cha có khác, bảo vật trên người nhiều như lông nách.
Nở mộ nụ cười ôn hòa nhìn những người được gọi là thiên tài nơi đây hắn thản nhiên nói:
" Việc tiếp theo không cần ta phải chỉ mọi người chứ?"
Hắn vừa nói ý thì những người nơi đây đều hiểu, ngay lập tức gần một trăm người mang ra linh hồn, để cho hắn tùy ý xử lý.
Thấy đám này thông minh nhanh nhẹn như vậy thì Xuân Đức càng thêm thích ý. Nụ cười trên mặt hắn càng đậm, khẽ thổi ra một hơi, một luồng độc tố bản nguyên thoát ra ngoài, hóa thành vô số con rồng bé nhỏ bám lên linh hồn của những người kia, trong nháy mắt con rồng bé nhỏ kia hòa làm một thể với linh hồn của những người này.
Mọi việc xong xuôi, linh hồn người nào thì lại quay về thân xác người đó. Ngay khi linh hồn nhập thể thì đồng loạt những kẻ ở đây đều bất tỉnh.
Nhìn một đám thiên tài đang nằm bất tỉnh hắn khẽ nhếch mép cười tà, hắn cũng không có xóa đi kí ức của những kẻ này mà là dùng Độc Hồn Ấn phong ấn lại đoạn ký ức vừa nãy, lúc cần thiết sẽ cho những người xem lại.
Còn về phần có người phát hiện ra ấn ký của hắn hay không thì hắn không có quan tâm nhiều, dù sao độc tâm ấn của hắn hình thành từ độc bổn nguyên cùng với giả ý, sau khi hợp thành một thể với linh hồn của những người nơi đây thì liền đồng hóa thành một thể. Chỉ có cường giả tinh thông hồn đạo có cảnh giới linh hồn cao hơn hắn 1 cái cảnh giới thì may ra có thể phát hiện.
Mà có phát hiện được thì cũng chẳng thể làm được gì cả, " Độc Hồn Ấn " có bản chất giống như Mộc Sinh Chú, cố gắng loại trừ ấn ký cũng không khác gì rút đi sinh mệnh của nạn nhân cả. Ấn ký hủy linh hồn diệt, người không hồn thì có còn là người. Còn nếu ấn ký không hủy thì đừng mong có thể tìm hiểu được việc hôm nay. Vốn dĩ đây là một bài toán không có lời giải rồi.
......
Sau khi đã nếm ngon ngọt hắn bắt đầu đánh chủ ý lên đám nữ nhân bên kia. Không có do dự hắn ngay lập tức triển khai kế hoạch của mình.
Một tiếng sau...
Lúc này hắn đã ra tay, kết quả là ở trên bờ đang nằm một loạt dài mỹ nữ, những cô nàng này nằm ở đó cứ như muốn nói " mời anh tới xơi em đi vậy" cực kì dụ hoặc.
Nhìn thấy cảnh mê người này Xuân Đức cũng cảm thấy chút gì đó hưng phấn, có điều hắn nhanh chóng loại bỏ dục vọng của mình, hắn bắt đầu vào việc lột sạch bảo vật trên người các cô nàng.
Từ nhẫn chứa đồ, đến các bảo vật được giấu bên trong cơ thể, hắn không từ một món nào. Trong cái quá trình vất vả này hắn cũng tiện tay sờ mó nắn nắn bóp bóp một chút, chủ yếu là giúp mấy cô nàng đang nằm yên không bị đau cơ mà thôi.
Trong số nạn nhân của hắn thì cũng có Long Linh Nhi cùng Nhạn Tuyết, nếu như ai cũng bị mà hai nàng này đều không bị làm sao, ắt sẽ bị mấy con cáo già kia nghi ngờ, vì vậy hắn không thể không lột sạch đồ trên người hai cô nàng.
Vừa lột đồ hắn vừa cảm thán:
" Ta làm vậy cũng chỉ là tốt cho hai người mà thôi, thở dài. Đúng là đôi khi không muốn vẫn phải làm."
Khi hắn tìm bảo vật trên người Nhạn Tuyết thì hắn phát hiện cô nàng này trên người cũng chẳng có thứ gì đáng giá, không những trên người mà đến ngay cả bên trong nhẫn chứa đồ cũng vậy, ngoại trừ vài bộ quần áo cùng một vài quyển công pháp, thêm một cây kiếm ra thì không có gì khác nữa.
Khi kiểm tra trên người cô nàng hắn cũng thấy được mấy thứ mà hắn lần trước tặng cho cô nàng này. Hắn có chút không nghĩ ra, đường đường là con gái của gia chủ đương thời Tôn Gia vậy mà hoàn cảnh lại bết bát tới mức này.
Tự dưng hắn cảm thấy sau này bản thân nên đối tốt với cô bé này nhiều hơn một chút,một cô gái mất mẹ từ sớm, cha không quan tâm, gia tộc có cũng như không, ngay tới cả anh trai cũng bị hắn vô tình giết chết. một cô gái đáng thương như vậy xứng đáng nhận được một cái gì đó.
.....
Làm xong mọi việc thì hắn cũng không có rời đi đâu xa, hắn lại một lần nữa tiến vào bên trong nhẫn chứa đồ của mình, rồi để mặc cho chiếc nhẫn chìm xuống đáy hồ. Làm như vậy sẽ đảm bảo được không ai có thể phát hiện và làm phiền tới hắn. Hắn chỉ cần ở dưới này vài ngày đợi cho cửa đi vào nơi đây lần nữa mở ra là được.
Vào bên trong nhẫn chứa đồ hắn tìm đến một địa phương thích hợp ngồi xuống, bắt đầu tìm xem trong những thứ mà hắn vừa lấy được có cái gì tốt tốt thích hợp với hắn không.
Khẽ vung tay một cái, trước mặt hắn xuất hiện mấy đống bảo vật, từ binh khí,hồn khí,trang sức. phòng cụ, rồi những thứ ly kì cổ quái...
Binh khí đa phần đều có phẩm chất không cao chỉ thích hợp cho đám thiên tài kia sử dụng mà thôi, hắn chỉ cần quán chú vào một tia pháp nguyên thì liền nát, nói chung một đống binh khí vô dụng với hắn, đợi ngày sau mang đi cân đồng nát.
Còn về phần hồn khí thì cũng không ít, bình quân trên người một tên thiên tài đều sẽ có 1 kiện thủ một 1 kiện công, có vài kẻ thì nhiều hơn. Phẩm chất của đám hồn khí này đặc biệt tốt, tốt nhất trong đó còn có 2 kiện tiên khí sơ cấp phòng ngự.
Những thứ ly kì cổ quái khác cũng nhiều vô số, nhưng mà có một điều đáng buồn chính là chẳng thứ gì hắn có thể dùng được cả, nói không dùng được cũng không đúng, nói chính xác ra là hắn có thứ tốt hơn rồi. Duy chỉ có 2 con mắt vương giả là hắn để lại con dùng tạm.
Thành ra những thứ khác chỉ là thể làm thức ăn để cho bảo vật bản mệnh của hắn cắn nuốt mà thôi. Nhưng dù sao có vẫn còn hơn không, hắn cảm thấy lần cướp bóc này cũng không tới nỗi nào. Thêm vào tài vật của mấy tên bị hắn giết trong thời gian gần đây tính ra cũng là một bút tài phú không nhỏ.