Xuân Đức nhìn thấy một màn này cũng không có lộ ra thần sắc hoảng sợ, ngược lại lúc này trên mặt hắn lại hiện lên vẻ kích động cùng vui mừng, vì hắn biết Quỷ Kiếm không có làm sao cả mà là đến lúc mấu chốt rồi, Quỷ Kiếm lúc này đang tiến hành lột xác.
Rất nhanh từng mảnh vỡ từ trên thân của Quỷ Kiếm bắt đầu rơi xuống mặt đất, ngay khi mảnh đầu tiên bong ra thì từ nơi vừa mới bong ra kia một ánh sáng càng thêm tối tăm, càng thêm tà ác bộc phát mà ra. Mảnh đầu tiên bong ra, sau đó là tới mảnh thứ 2, thứ 3 cuối cùng gần như là đồng thời tất cả lớp vỏ bên ngoài của Quỷ Kiếm đồng thời bong ra rơi xuống nền đất.
Ngay lập tức Quỷ Kiếm với diện mạo mới xuất hiện trước mắt của Xuân Đức, linh áp của nó mạnh mẽ hơn nhiều, màu đen ma tính của thân kiếm cũng càng đậm hơn, có điều hình thể nó lại giảm đi một ít. Lúc trước chiều dài của nó rơi vào tầm 3m thì giờ chỉ là 2m8.
Ngay khi Quỷ Kiếm vừa thành công lột xác thì từ bên trong cơ thể của Xuân Đức, mấy tiểu khí linh cũng đồng thời bay ra. Ánh mắt của cả đám đều nhìn chằm chằm về phía trước, trong ánh mắt của cả đám đều lộ ra thần sắc vui mừng.
Phong Phong( Khí linh của đai lưng hấp huyết) lúc này hâm mộ nói ra:
" A Manh ca ca lại tiếp tục tấn cấp nữa rồi, thật đang ngưỡng mộ, đệ không biết khi nào mới được như vậy nữa."
Mộng Ma lúc này đang có chút nho nhỏ ghen ghét, nghe được Phong Phong hâm mộ thì tiểu chút chít này liền không vui nói ra:
" Có gì tài giỏi đâu chứ, chẳng qua được ba ba thiên vị mà thôi. Tỷ xem thường những người như vậy. Hừ."
Xuân Đức ở bên cạnh nghe vậy thì khóe miệng co giật nhè nhẹ, hắn biết Tiểu Mộng chẳng có ý gì đâu nhưng không hiểu vì sao con bé suy nghĩ một đằng mà nói ra miệng thì lại trái ngược hoàn toàn. Cứ nhìn cái biểu hiện của tiểu nha đầu này liền hiểu, bộ dạng thì xem thường nhưng ánh mắt thì lại hiện lên sự vui mừng.
Sau khi Quỷ Kiếm thành công lột xác thì A Manh cũng từ bên trong Quỷ Kiếm thông qua mắt quỷ đi ra ngoài. Vừa ra ngoài thì A Manh liền đã hướng về phía Tiểu Mộng nói:
" Người mạnh hơn làm lão đại, hôm nay chúng ta đến một trận."
Tiểu Mộng nghe vậy thì trừng mắt hung dữ nhìn A Manh, tiểu nha đầu này bẻ ngón tay cứ như dân giang hồ nói:
" Lại muốn ăn đánh, đến đây. Để tỷ tỷ dạy dỗ tên vô ơn nhà ngươi. Những ngày qua cả nhà đều lo lắng cho ngươi vậy mà vừa ra ngoài ngươi đã muốn làm càn, được lắm."
Nhìn thấy cảnh này thì Xuân Đức cũng chẳng lạ gì, hắn lúc này ngáp một cái sau đó liền ngồi xuống một cái giường ở bên trong căn phòng này. Nhưng ngay vào lúc này thì một âm thanh quen thuộc lại vang lên bên tai Xuân Đức.
" Hắc hắc, A Manh vậy mà thức tỉnh trước đệ nữa."
Ngay khi âm thanh này vang lên thì thân hình của Bóng Ảnh nhanh chóng hiện ra, lúc này Bóng Ảnh cũng ngồi ngay bên cạnh Xuân Đức, ánh mắt của hắn lúc này cũng đang nhìn mấy tiểu khí linh đánh nhau, à không phải nói là nhìn Tiểu Mộng đánh A Manh mới đúng, đánh nhau là 2 người đánh nhau còn đằng này Tiểu Mộng chỉ có đánh còn A Manh chỉ có chịu đòn.
Xuân Đức nhìn thấy Bóng Ảnh xuất hiện thì trên nét mặt cũng lộ ra nét vui mừng, hắn lúc này nở nụ cười vui vẻ nói:
" Hôm nay thật đúng là một ngày vui, Tiểu Vận cùng Sói Mập mới vừa tẩy luyện thành công xong thì đến A Manh thức tỉnh, tới giờ thì lão nhị người cũng thức tỉnh. Hắc hắc. Tấn cấp lần này có gì thú vị sao? "
Bóng Ảnh nghe vậy cũng cười nói:
" Đúng là ngày vui, ca nghĩ xem có nên đi ra ngoài tổ chức buổi yến tiệc săn giết không. Lâu rồi không có máu tươi đệ lại cảm thấy thèm. Hắc hắc. Đệ bây giờ đang nóng lòng thử sức mạnh bản thân ra làm sao. Sau lần lột xác này đệ đã bước ra một bước dài, mà ca cũng không cần chế tiên bảo cho đệ làm gì nữa."
Xuân Đức kinh ngạc hỏi:
" Đừng nói với ta đệ ngưng ra bản mệnh bảo vật thứ 2 rồi nhé, cái này không khỏi cũng quá bá đi."
Cười cười Bóng Ảnh híp mắt nói:
" Thứ 2, ca đây là xem thường hay là sỉ nhục đệ vậy. Ca nhìn này."
Vừa nói Bóng Ảnh vừa vận chuyển hắc ám năng lượng bên trong cơ thể, ngay lập tức trên người Bóng Ảnh xuất hiện một bộ chiến giáp màu đen dữ tợn, sau lưng hắn cũng có một đôi cánh màu đen u tối. Mặc dù Bóng Ảnh đã cố gắng kiềm chế linh áp từ bản thân nhưng mà linh áp tán dật thôi cũng khiến cho cả căn phòng dặt dẹo.
Thấy căn phòng có khả năng sập thì Bóng Ảnh ngay lập tức thu về bản mệnh bảo vật của bản thân. Xuân Đức thấy vậy một màn thì không khỏi nuốt nước miếng, hắn kinh ngạc không thôi nói:
" Vậy mà sắp đủ một bộ rồi, chỉ còn thiếu liên (dây chuyền) cùng giới(nhẫn) nữa thôi, cái này cũng quá nhanh đi, không phải nói dưới Đế Cảnh chỉ có thể ngưng tụ nhiều nhất 2 món sao? "
Nhếch mép cười tà Bóng Ảnh nói:
" Đệ khác biệt mà, ca có thấy ảnh phân thân nào mà có thể mạnh hơn gốc chưa. Hắc hắc. Thôi không bàn chuyện này nữa, chúng ta bây giờ đang ở đâu vậy ca, đi ra ngoài săn giết một chút đi, đệ cảm thấy ngứa tay lắm rồi."
Bóng Ảnh lúc này liếm môi một cái bộ dạng khát máu vô cùng, Xuân Đức thấy vậy thì lại cười tươi nói:
" Chúng ta vẫn đang tại bên trong Bàn Long Quy Khư, đang có không ít người đang đuổi giết ca đây. Chắc phải đợi thêm thời gian nữa thì những người kia mới có thể đến được đây nhưng nếu đệ muốn thì vẫn có thể ra ngoài chơi với đám kia. "
Bóng Ảnh nghe vậy thì trong mắt bốc lên sát khí dày đặc, hắn lúc này khát máu cười cười:
" Đã vậy đệ đi chơi với đám kia đây. Lâu rồi không có máu khiến cho đệ sắp điên rồi."
Nói xong thì Bóng Ảnh liền hóa thành khói đen rời đi, Xuân Đức thấy vậy thì khẽ cười lắc đầu một cái, ngay lúc hắn muốn nằm ngủ một chút thì Bóng Ảnh lại lần nữa hiện ra hỏi:
" Mà ca, ca thấy đệ có nên gọi Tiểu Y đi cùng không? "
Nhẹ lắc đầu Xuân Đức nói:
" Đệ đi một mình đi, Vũ Y mấy ngày nay tâm tình đang rất tốt nên hẳn nha đầu kia không muốn đi ra ngoài chơi đùa đâu. "
Bóng Ảnh nghe vậy có phần tiếc nuối nói:
" Vậy sao, thật đáng tiếc. Vậy đệ đành đi một mình vậy, ngày mai đệ sẽ quay trở lại."
Nói xong thì thân hình của Bóng Ảnh một lần nữa biến thành khói đen tiêu tán đi mất.