Thấy cửa phòng vẫn đóng kín thì trong lòng nàng liền có đôi chút thất vọng. Có điều sự thất vọng kia rất nhanh được nàng che giấu đi nhưng mà người ở đây đều thành tinh cả rồi, sự thay đổi của nàng làm sao có thể qua mắt được mấy người nơi đây.
Lúc này đây Khổ Đức Nạp nhìn nàng chân thành nói:
" Tiểu nha đầu ta vẫn nên khuyên nha đầu ngươi bỏ cái suy nghĩ ấy đi. Đến cảnh giới kia thì trong mắt đã không có ái tình."
Bị Khổ Đức Nạp nói trúng tâm đen, Cửu Công Chúa liếc xéo hắn một cái sau đó hừ nhẹ nói:
" Nói lung tung, cẩn thận ta khâu miệng của người lại. Hừ."
Bỏ lại một câu cô nàng liền lướt qua những người khác đi ra bên ngoài trước, bốn người khác lúc này nhìn nhau một cái sau đó cười cười, tiếp sau đó mọi người cùng nhau đi tới dự tiệc ăn mừng của vị bát công tử kia.
- --o0o---
Tại một trang viên xinh đẹp nằm bên trong Đông Vương phủ.
Tuy chưa đến thời gian chính thức bắt đầu tổ chức buổi tiệc nhưng mà ở nơi đây đã náo nhiệt vô cùng. Ở trong nơi này đang tụ tập rất nhiều thanh niên thiên tài của các tộc. Nam thì anh tuấn tiêu sái, nữ thì dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, cảnh sắc xung quanh thì tú lệ vạn phần, cả hai kết hợp lại hình thành một khung cảnh như thơ như mộng.
Nhưng đa phần những người có một chút danh khí đều đang vây quanh một thanh niên, người kia cũng chính là chủ nhân của buổi tiệc tối nay. Bát công tử của Tôn Gia, người được xưng là kì tài vạn năm hiếm thấy, được xếp ngang hàng với nhị công tử.
" Chúc mừng Tôn huynh đạt được vị trí đứng đầu lần này."
" Tôn huynh quả thực kì tài ngút trời, khó ai có thể so bì."
" Sau này phải nhờ cậy Tôn huynh chiếu cố nhiều hơn."
[ Chú ý: Trong truyện lúc lấy học xưng hô, lúc thì lấy tên xưng hô, nhìn có hơi hỗn loạn nhưng vì nơi đây đa chủng tộc, đa văn hóa nên để vậy cho nó hợp. Cũng giống chúng ta với người anh em cây khế Trung Quốc vậy. Sát nhau mà cách gọi khác nhau.]
Vô số lời ca tụng phát ra từ đám người vây xung quanh, Tôn Như Sơn(bát thiếu gia) ai đến cũng không cự tuyệt, hắn là người khôn khéo rất biết cách đối nhân xử thế.
Ngay lúc này một âm thanh có phần hào sảng vang lên:
" Ha ha ha, chúc mừng Tôn huynh đạt được vị trí đứng đầu lần này, tại hạ không mời mà tới không biết Tôn huynh có lấy làm phiền hay không? "
Cùng lúc đó một thanh niên cao lớn, mặc cẩm bào bước vào trong nơi này. Thoáng cái ánh mắt của những người xung quanh đều đổ dồn lên người thanh niên này. Ngay lập tức đã có người nhận ra thân phận của người này.
" Là Tào Khắc người đứng thứ ba lần này, không ngờ hắn cũng tới đây."
" Thực không ngờ hắn cũng tới."
" Mị lực của Tôn thiếu quả thực quá lớn, tới cả người Tào Khắc cũng mộ danh mà tới."
Ngay khi những người này còn đang bàn tán thì bên ngoài lại được một trận xôn xao, tiếp sau đó hai nữ nhân đẹp như tiên nữ giáng trần xuất hiện, hai người này mỗi người một vẻ những khí chất cả hai thì giống nhau, đều mang lại cho người ta cảm giác cao quý, thoát tục.
Nhìn thấy ba người này thì Tôn Như Sơn liền cười lên vui vẻ nói:
" Ha ha ha ha. Nào có, nào có. Tào huynh cùng hai vị tiên tử nể mặt ta mà tới đã là phúc phận của ta, mời mọi người lên trên này."
Sau đó bốn người khách sao với nhau vài câu, rồi cả bốn cùng đi lên chủ vị ngồi xuống. Ở nơi chủ vị cũng đã có 2 người ngồi ở đó từ trước. Một thanh niên gầy yếu, nhìn có phần gian xảo, người còn lại là một nữ tinh linh tộc, xinh đẹp vạn phần.
Nhìn thấy bốn người Tôn Như Sơn đi tới thì hai người này cũng đều đứng dậy chào hỏi, lúc này Tôn Như Sơn đứng ra làm người giới thiệu:
" Giới thiệu cho Tào huynh cùng hai vị tiên tử đây là hai người bạn thân của ta, vị huynh đệ này chính là Tây Lan Đức là con cháu dòng chính của Hổ Phách gia tộc. Còn vị nữ tinh linh xinh đẹp này tên là Ni Á, là người bạn mà ta mới quen. Còn về thân phận của nàng ấy ta không tiện tiết lộ mọi người thông cảm."
Sau đó hắn lại nhìn qua ai người Ni Á cùng Tây Lân Đức cười cười, lại tiếp tục giới thiệu ba người Tào Khắc cho hai người bọn họ biết, tiếp theo cả đám lúc này cũng nhau đàm luận.
Sau khi đàm luận một thời gian dài mà vẫn chưa thấy Tôn Như Sơn tuyên bố bắt đầu buổi tiệc thì Tào Khắc có chút nghi ngờ hỏi:
" Tôn huynh chẳng lẽ còn đợi người nào nữa sao? "
Tôn Như Sơn nghe hỏi vậy thì liền cười giải thích:
" Không dối gì Tào huynh. Ta còn đợi đại ca, nhị ca cùng Tiểu Ma Nữ. Ba người bọn họ chắc không lâu nữa sẽ tới.
Nghe Tôn Như Sơn nhắc tới đại ca của hắn thì mấy người ngồi bên cạnh thoáng có chút ngạc nhiên, lúc này Tào Khắc lên tiếng hỏi:
" Ta nghe đồn đại ca của Tôn huynh chỉ là một kẻ bất tài vô dụng, ham mê tửu sắc, chỉ là một phế vật dựa hơi gia tộc. Còn nhị ca của Tôn huynh lại là kì tài ngút trời có đúng như vậy không? "
Không đợi Tôn Như Sơn trả lời thì Tây Lan Đức đã nói:
" Tin đồn là thật, Tào huynh không nghe lầm đâu. Mấy năm trước ta cũng gặp người kia một lần, tên kia chỉ là một kẻ phế vật, sau này cả đời cũng không làm nên trò trống gì. Còn về phần Tôn Khánh Nguyên sao, cũng chỉ là được người ta thổi phồng lên mà thôi, một kẻ hữu danh vô thực, làm sao có thể đánh đồng với Như Sơn đại ca."
Cũng đúng lúc này một âm thanh có phần ngạc nhiên vang lên:
" Đại ca của ta là phế vật, còn ta là kẻ hữu danh vô thực, vậy người là thứ gì mà ở nơi đây khẩu xuất cuồng ngôn? "
Cũng vào lúc này mấy người Tôn Khánh Nguyên, Cửu Công Chúa cùng Lỗ Đức Nạp xuất hiện, ba người không khác gì mấy con hạc lạc giữa bầy gà, vừa nhìn đã thấy. Từ cách ăn mặc, đi đứng, khí chất so với đa phần những người nơi đây hoàn toàn bất đồng