Sau khi đi tới một khoảng cách nhất định thì những người kia bị áp lực quá lớn không thể tiến lên, cả đám quỳ xuống hướng về phía Xuân Đức dập đầu nói:
“ Tiền bối, xin tiền bối tha cho nhi tử ta một mạng. Nếu tiền bối của yêu cầu gì thì Tô Gia chúng ta nhất định sẽ đáp ứng.”
Lúc này ở gần đó Lâm Thừa Vũ cũng bị khí tức vô tình mà Xuân Đức tán đi ra dọa cho kinh hồn táng đảm, hắn vốn định nói cái gì nhưng nhìn sắc mặt lạnh tanh của Xuân Đức thì hắn chỉ có thể gian nan nuốt nước miếng “ ực ực”, bao nhiêu lời nói đến miệng cũng nuốt quay về.
Đúng lúc này Mộng Vân ở bên cạnh khuyên can.
“ Chỉ là đám tiểu bối vô tri mà thôi, ngươi cũng không cần tức giận vậy đi. Dù sao ngươi cũng là tiền bối, cần gì chấp nhặt với mấy người bọn họ.”
Nghe Mộng Vân nói thì Xuân Đức cũng cảm thấy rất có lý, hắn nhẹ gật đầu một cái, lông mày đang nhăn lại lúc này cũng giãn ra, một tia khí tức nguy hiểm từ trên người hắn vô tình tản ra lúc này cũng biến mất, áp lực của đám người nơi đây đều biến mất.
Cả đám lúc này trong lòng đều nhẹ thở ra một hơi nhưng trên trán đám người hiện tại đã tràn đầy mồ hôi, liên tục có mồ hôi to như hạt đầu rơi xuống tí tách.
Tuy áp lực đã biến mất nhưng cũng không ai dám thoáng di chuyển một cái. Mọi người đều giữ nguyên hiện trạng lúc ban đầu.
Nhìn thấy Xuân Đức đã không còn tức giận, lúc này Lâm Thừa Vũ mới cẩn thận nói:
“ Tà thiếu, việc này là hiểu lầm mà thôi. Biểu ca Tô Húc của ta thường hay trêu chọc ta như vậy chứ thực ra cũng không có cái ý kia. Quan hệ của hai người chúng ta từ trước đến nay rất tốt.”
Xuân Đức lúc này ném ánh mắt nhìn qua Tô Húc hỏi:
“ Thật sao?”
Tô Húc lúc này vẫn còn sợ run, hắn có chút cà lăm nói:
“ Là sự thật, Tiểu Vũ nói đều là sự thật, lúc trước chỉ là ta mở một chút vui đùa mà thôi. Không ngờ… Không ngờ lại khiến tiền bối hiểu lầm.”
Xuân Đức hừ nhẹ một cái nói:
“ Người được ta dẫn đạo bị nói là kẻ nhu nhược, tuyệt đối không vui chút nào. Được rồi, lần này ta không thèm tính toán với đám tiểu bối các ngươi, đứng cả dậy đi.”
Những người khác lúc này cũng hiểu vì sao Xuân Đức tự dưng lại tức giận, người mình chỉ dạy lại bị kẻ khác mắng là nhu nhược khác gì tát vào mặt hắn nói hắn vô năng.
Nếu là cường giả bình thường đã sớm một chưởng vỗ ra, vỗ cho mấy người Tô Húc thành cám rồi nhưng Xuân Đức tuy có tức giận nhưng cũng không có loạn ra tay giết người, như vậy cũng đủ thấy khả năng kiềm chế của hắn tốt đến mức nào.
Mọi người lúc này biết lần đại nạn đã qua, trong lòng triệt để thả lỏng nhưng qua lần này bọn cũng âm thầm kinh hãi trước thực lực của Xuân Đức, chỉ là hơi tán ra một tia khí tức thì liền đã có thể khiến cho thiên địa thất sắc, tu vị dạng này đừng nói là nhìn thấy mà nghe nói cũng chưa từng nghe nói qua.
Cũng không biết Lâm Thừa Vũ là thế nào vận may lại có thể tìm đến một cao nhân như vậy.
Sau khi được Xuân Đức cho phép đứng dậy thì bầu không khí lại trở nên quái dị, cả đám đứng ngây ngốc ở nơi đó, ở lại cũng không phải mà đi cũng không phải, không có mệnh lệnh của Xuân Đức thì ai dám rời đi.
Cảm thấy bầu không khí vô cùng căng thẳng thì Lâm Thừa Vũ lúc này hướng về phía Tô Húc hỏi:
“ Biểu ca, người tìm đến ta là có chuyện gì sao?”
Tố Húc vốn là đang không biết làm gì, nghe Lâm Thừa Vũ hỏi thì lập tức vui mừng nói:
“ Tí nữa ta quên, nghe tên nhu…. À không là nghe biểu đệ ngươi khỏe lại, ta lại mang đến rất nhiều đan dược bồi bổ cùng hai vị tỳ nữ đến tặng biểu đệ ngươi. Tiện thể đến hỏi xem biểu đệ ngươi có hứng thú hay không đến Thuật Vũ Hội tổ chức ở hoàng đô.”
Vừa nói hắn vừa lau mồ hôi trên trán, lúc nảy hắn tí nữa thì nói ra ba từ “ Tên Nhu Nhược”. Không những hắn đang chảy mồ hôi mà nhưng người khác lúc này cũng âm thầm lau mồ hôi giùm hắn.
Người ta nói cái miệng hại cái thân cấm có sai, nếu như Tô Húc mà nói ra câu kia, bọn họ không biết vị tiền bối nhìn như thiếu niên kia có hay không một chưởng liền chụp chết Tô Húc.
Nghe đến “ Thuật Vũ Hội” thì Lâm Thừa Vũ sắc mặt liền biến đổi, hắn biết Thuật Vũ hội chính là đại hội lớn nhất của Nam Việt quốc được tổ chức 5 năm một lần, nơi kia tụ tập không thiếu anh kiệt. Mấy lần trước hắn cũng có đến tham dự nhưng chỉ là đến nhìn xem mà thôi,tu vi hắn quá yếu không có tư cách tham dự.
Lúc này nghe đến đại hội kia lại được tổ chức thì trên mặt hắn không giấu được vẻ kích động. Hắn lúc này nhìn qua Xuân Đức hỏi:
“ Tà thiếu, có hay không đi cùng với ta một chuyến đến hoàng thành nhìn xem đại hội lớn nhất của Nam Việt Quốc, nơi kia tụ tập rất nhiều anh kiệt, Tà thiếu đến xem nhất định sẽ không thất vọng.”
Xuân Đức mới chẳng thèm nhìn xem cái đám cá tạp đánh nhau đây, có điều nhìn thấy biểu hiện kích động của Lâm Thừa Vũ thì hắn khẽ gật đầu nói:
“ Được rồi, đi thì đi. Ta cũng muốn nhìn xem thiên tài, anh kiệt trong miệng ngươi là như thế nào, có phải hay không tên nào cũng đần độn giống ngươi.”
Lâm Thừa Vũ nghe vậy thì trên mặt xuất hiện lên vẻ xấu hổ nhưng trong lòng thì rất không phục, nếu hắn là đần độn thì những người khác đều là người ngu rồi, hắn không học được 3 chiêu kiếm kia chẳng qua là do nó quá thâm ảo mà thôi.
Về phần Tô Húc nghe được Xuân Đức cũng đi cùng thì trong lòng một trận vui mừng, có được một vị siêu cấp cường giả đi cùng thì con gì bằng. Trên đường đi có thời gian hắn lại sẽ tận lực lấy lòng vì tiền bối này, biết đâu lại cũng sẽ được vị tiền bối này nhìn chúng mà thu làm chân chạy vặt.
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ lung tung thì chợt nhìn thấy Mộng Vân đang đứng ở bên cạnh Xuân Đức, cả người hắn trong nháy mắt như bị sét đánh, hắn lúc này thực sự choáng váng trước vẻ đẹp của Mộng Vân.
Có điều cảm xúc kia rất nhanh thì biến mất,bởi vì Mộng Vân trước mắt hắn một lần nữa biến mất. Hắn vẫn có thể nhìn thấy Mộng Vân nhưng lại cảm giác như không có gì ở đó, một loại cảm giác hư vô mờ ảo.
Mộng Vân giống như cũng là cảm nhận được cái gì, lúc này nàng nhìn về phía Tô Húc lộ ra sự kinh ngạc, nàng nhìn hắn khẽ mỉm cười gật đầu.
…...
Hiểu lầm cũng đã được giải, Xuân Đức cùng với Mộng Vân đi theo hai người Lâm Thừa Vũ cùng Tô Húc ngồi lên một kiện bảo vật phi hành bay đến hoàng thành của Nam Việt Quốc. Đi theo đám người còn có vài người khác nữa, đa phần đều là tuổi trẻ tài tuấn của Tô Gia cùng Lâm Gia.
Trong đám người cũng có muội muội của Lâm Thừa Vũ là Lâm Kinh Hương, cô bé nhỏ này rất cổ linh tinh quái, không biết làm cách gì mà mới sau một thời gian liền đã đánh lên quan hệ với Mộng Vân.
Hơn nữa lại còn là quan hệ sư đồ. Hai người có vẻ rất hợp nhau, Lâm Kinh Hương không biết là nói gì với Mộng Vân, khiến cho cô nàng liên tục che miệng cười. Tiếng cười kia khiến cho một đám nam nhân trên pháp bảo phi hành một mảnh nhộn nhạo.