Cùng ngồi tâm sự với Nhạn Tuyết cùng Long Linh Nhi một lúc lâu thật lâu, nghe hai cô nàng kể từng việc từ khi thất lạc nhau đến nơi, đương nhiên hai cô nàng cũng không quên dò hỏi hắn thời gian này đi đâu? Làm cái gì? Vì sao lại xuất hiện nơi đây?
Đối với mấy chuyện này thì hắn nửa thật nửa giả nói ra, vì có một nửa là thật nên lời giải thích của hắn khiến cho hai cô gái tin sái cổ, hắn còn không quên thêm mắm thêm muối vào câu chuyện của mình thêm phần hấp dẫn, hai cô nàng nghe hắn kể mà mắt lấp lánh ánh sao nhỏ.
Sau khi ngồi nói chuyện với nhau cả ngày thì hắn cũng biết rằng mình đang ở nơi quỷ nào, nghe hai nha đầu kia nói thì nơi này là Linh Nhủ Huyền Đàm, là một cái bảo địa do các tộc liên minh cộng đồng xây dựng cùng bảo vệ.
Nơi này là dành cho thiên tài các tộc đi vào ngâm mình, tăng cường thân thể, nâng cao cảm ngộ. Những người có thể đi vào trong này đều đã được chọn lọc kỹ lưỡng, do mỗi tộc chỉ có mấy chục cái danh ngạch. Cái Linh Nhủ Huyền Đàm này được chia ra làm hai, một bên dành cho nam bên còn lại dành cho nữ, và hắn thật may mắn đi vào bên dành cho nữ.
" Nói như vậy bên cạnh là dành cho nam sao? Mà làm sao có thể đi qua được bên kia, hẳn là có đường thông giữa hai bên chứ? "--- Xuân Đức cảm thấy mình ở bên này có phần không tốt cho lắm nên hắn định qua bên nam.
Nhạn Tuyết gật đầu, nàng nhẹ nhàng nói:
" Có. Nơi này có một đường thông với bên kia nhưng đã bị trận pháp phong lại rồi, ca ca muốn sang bên kia không được đâu. Mấy ngày này ca chịu khó ở nơi này đi, một tuần sau là có thể cùng mọi người đi ra bên ngoài."
Lắc lắc đầu hắn nói:
" Ca có biện pháp, muội chỉ nơi thông qua bên kia đi."
Không đợi Nhạn Tuyết đồng ý thì Long Linh Nhi đã nói:
" Ngay ở bên dưới đáy hồ, cứ đi xuống là sẽ nhìn thấy một cái trận pháp ngăn cách giữa hai bên hồ."
Nghe vậy hắn thản nhiên gật đầu, sau đó nhìn qua Nhạn Tuyết nói:
" Đã vậy thì ca liền ở không lại nơi đây nữa. Khi nào ra ngoài anh sẽ tìm đến hai đứa sau."
Nhạn Tuyết muốn nói thêm điều gì đó nhưng sau một lúc do dự nàng vẫn không có nói ra, nàng gật nhẹ đầu sau đó dặn dò:
" Ca nhớ cẩn thận đấy."
Khẽ mỉm cười hắn dùng tay nhéo má hai cô nàng một cái thản nhiên cười đáp:
" Yên tâm đi, ca ca của muội bản lĩnh gì không có chứ bản lĩnh bảo mệnh là nhất lưu đấy. Thôi gặp hai đứa sau."
Tiếp sau đó Xuân Đức liền lặng yên lặn xuống hồ, hành động của hắn cũng không có bị người nào chú ý đến. Cái hồ này thực tế cũng không phải rất sâu, lặn chưa đến mấy trăm mét thì hắn đã xuống phía dưới đáy.
Có điều áp lực phía dưới này quả là lớn, đến ngay cả hắn cũng cảm nhận được một tia áp lực như có như không. Quả đúng như lời của Long Linh Nhi nói, ở phía dưới này có một cái trận pháp ngăn cách giống như một tầng bích chướng ngăn cách giữa hai bên.
Ngoài ra còn có một cái hang động sâu không thấy đáy ở bên dưới đáy hồ, cái hang động kia liên tục đẩy nước vào bên trong hồ, theo đó có vài loại tiên thú cấp thấp cũng theo dòng nước đi vào bên trong này. Nhưng đa phần những loại tiên thú này vừa tiếp xúc với nước bên trong hồ liền trở nên ù lì chậm chạp, giống như sắp chết đến nơi vậy.
Nhìn thấy cái hang động này thì hắn liền muốn đi vào nhìn xem thử, nhưng do dự một chút hắn liền thôi. Trời mới biết dưới kia là cái quỷ gì. Hắn cảm thấy mình vẫn là nên qua.
Sau khi xác định trận pháp ngăn cách nơi đây là loại gì, tiếp sau đó hắn mới phá giải. Công việc phá giải mất không quá nhiều thời gian lắm, tầm vài phút là đã hoàn toàn phá giải xong. Sau khi phá giải xong hắn thì cứ như vậy mà bơi qua phía bên kia thôi. Còn về phần cái trận pháp thì cứ để một thời gian sau nó sẽ tự hành khôi phục.
Nói tới cũng đáng tiếc, nước hồ này có tác dụng tôi thể nhưng mà nó lại không có tác dụng với hắn. Đang nghĩ tới điều này thì hắn linh quang trong đầu hắn chợt lóe. Hắn không có tác dụng nhưng đối với Sói Mập hẳn có tác dụng à."
Nghĩ tới đây hắn liền dùng hồn niệm mở ra nhẫn chứa đồ, sau đó để mặc nước trong hồ chảy vào bên trong.
Ngay lập tức trước người hắn hình thành một cái xoáy nước, xoáy nước bắt đầu lớn dần, lớn dần hình thành cả một cái vòi rồng. Nước bên trong nhanh chóng giảm xuống nhưng ngay lập tức liền được nước từ bên trong cái hố sâu dưới lòng hồ bổ sung.
Khi động tĩnh còn chưa quá lớn thì hắn liền dừng lại, cái vòi rồng nước chưa kịp hình thành hoàn toàn thì đã tan ra.
Vừa khi hắn dừng lại thì hồn niệm của Sói Mập cũng truyền tới, nó có phần nghi ngờ hỏi:
" Chủ nhân lấy thứ nước này ở đâu ra vậy, uống rất ngọt."
Nghe Sói Mập dùng thứ nước này để uống thì hắn không khỏi buồn cười, truyền lại hồn niệm hắn nói:
" Đây là nước tắm đấy, mập mạp ngươi lại mang ra uống. Ha ha. Thực ra thì uống cũng được nhưng theo ta thấy lấy ngâm mình vẫn là tốt nhất."
Quả đúng như Xuân Đức nói, nước bên trong hồ này vô cùng tinh khiết, ngoại trừ tiên khí xúc tích cùng các vật chất có lợi thì không còn gì khác, các tạp chất có hại hay cặn bã đã bị cái trận pháp vách ngăn kia lọc sạch rồi. Nên uống cũng không có sao.
Ở bên trong nhẫn chứa đồ, Sói Mập nghe bảo thứ nước này dùng để ngâm mình thì tiếc của nói:
" Thật hoang phí à, thứ tốt như thế này lại dùng để ngâm mình. Nhưng nếu chủ nhân đã nói nó dùng để ngâm mình thì nó là để ngâm mình rồi."
Cảm khái xong thì nó liền nhảy vào bên trong cái hồ nước linh nhũ, có điều nó vẫn tiếc của nên vừa tắm vừa uống, thoáng chốc cái bụng của nó đã phình lên, căng tròn như quả bóng.
[ Chú thích: Nhẫn chứa đồ của Xuân Đức là được Vô Địch dung luyện từ 9 cái giới bảo mà hình thành. Diện tích không phải rất lớn nhưng lại có những đặc tính vượt xa nhẫn chứa đồ thông thường cùng giới bảo thông thường, nó là sự kết hợp hoàn mĩ giữa tạo hình nhẫn chứa đồ và công năng của giới bảo.
Bên trong nhẫn chứa đồ chia làm 2 nơi, một nơi không gian chỉ có màu trắng diện tích gần ngàn dặm vuông chính là thế giới tầng 2 của nhẫn chứa đồ, còn nơi có sông hồ, muông thú chính là tầng 1.
Nơi tầng 2 thì có trận pháp chúc phúc để hỗ trợ nhiều công việc khác nhau, tầng 1 không có điều này. Tầng 1 chỉ có 1 cái đại hình trận pháp giúp gia cố không gian cùng tự lành. Tầng 1 chủ yếu là đặt vật phẩm tạp nham.]