" Các hạ ngươi tại sao lại ở đây?"
" Đến đây rủ các ngươi đi săn ma thú cho vui, mà các ngươi đang làm cái con khỉ gì vậy? cục đá kia có thù oán gì với các ngươi sao, làm gì mà ai cũng cố gắng chặt chém nó như có thâm cừu đại hận với nó vậy?".
" Cũng không rõ nó là cái gì, nhưng rất rắn chắc, mặc cho chúng ta dùng cái gì cũng không thể làm vỡ nó ra, sáng hôm nay Thanh Mai khi đang luyện kiếm pháp thì phát hiện nó ở trong một vách núi, chúng ta đem nó tới đây nghiên cứu xem nó là cái gì "
"" OH. hóa ra là vậy à"
.....
" Oa, đau hết cả tay rồi mà cái cục đá cứng đầu này không hề bị chút gì gọi là, hu hu, đôi bàn tay xinh đẹp của ta bị thương rồi " Thanh Mai ngồi xuống một phiến đá lớn bên cạnh đó, xoa xoa cổ tay than thở.
"Quái thạch này thứ gì tại sao lại có thể rắn chắc đến vậy, vũ khí của ta cũng bị tổn hại mà hòn đá này không xi nhê gì" cũng giống như Thanh Mai, Lăng Thiên đau lòng ôm bảo đao của mình than vản.
Xuân Đức vận dụng kỹ năng quan sát, ngay lập tức thấy thông tin cục đá
꧁༺༒ Phong Ấn Thạch( Bất Diệt Cảnh)༒༻꧂
Một loại phong ấn được dùng để phong cấm linh hồn của hàng ngàn linh hồn cường đại. Muốn phá phong cấm cần có sức mạnh vượt qua người thi pháp.
Nhận được thông tin cái phong cấm này, phong cấm linh hồn của Bất Diệt Cảnh thì Xuân Đức có xung động chạy gấp nhưng nhớ tới là đám linh hồn đang còn bị phong cấm có ra được đâu hắn lấy lại bình tĩnh ngay lập tức, nhớ tới lần trước đối phó với một con quái Bất Diệt Cảnh thôi cũng làm hắn chết một lần rồi, kỹ năng trọng sinh còn phải mất 4 năm 11 tháng mới hồi lại.
Bây giờ nếu bị ai mở cái phong cấm này ra, bên trong trời mới biết có bao nhiêu linh hồn Bất Diệt Cảnh, nếu là vài cái còn đối phó được, chứ khoảng trăm con thì chốn cũng không kịp.
Xuân Đức ngưng trong đạo với mấy người " Cái cục đá này đéo đùa được đâu, cái này là phong cấm linh hồn đấy, bên trong có quái vật kiểu gì thì trời mới biết được. Cục đá này các ngươi cho ta đi, ta sẽ xử lý cho. Ta cũng không có đùa với các ngươi làm gì, nên cũng không cần nghi ngờ ta phát hiện bảo vật gì nên muốn chiếm riêng cục đá này"
Mấy người bọn Cổ Phàm, Lăng thiên, Thanh Mai, Dương Tuấn nhìn nhau vài cái rồi gật đầu, Cổ Phạm lên tiếng " Đạo hữu thực lực siêu quần, tuy mới gặp hôm qua nhưng bọn ta tin tưởng đạo hữu".
Xuân Đức thỏa mãn gật gật đầu, nói đùa " Tin ta là tốt đây, tin ta thì có ngày chết thế nào cũng không biết, ha ha"
Mọi người "........."
Xuân Đức thu cục đá vào trong, tối về kiếm thằng bạn gay lâu ngày không thấy mặt ra hỏi thăm có cách nào sử lý không. Không còn việc gì mọi người lại trở về tiểu viện.
...........
Về tới tiểu viện thì đã thấy Thanh Trúc và Vũ Y đang trò chuyện với nhau trông rất vui vẻ. Thấy mọi người xuất hiện, Vũ Y và Thanh Trúc đều ngưng lại, khi thấy Xuân Đức trong đám người thì Vũ Y như con cún con chạy lại ôm bắp chân
" Ca ca, ngươi mới vừa đi đâu vậy?, hôm nay chúng ta đi đâu chơi ".
Bế tiểu Y lên Xuân Đức xoa cái đầu nhỏ của nàng vài cái mới đạo " Đi săn ma thú, mà không nói như vậy thì giống như đi lịch luyện quá, nói đúng ra là chúng ta đi cắm trại, mang theo dụng cụ chúng ta sẽ ăn, ngủ, chơi, qua đêm luôn trong cái khu săn bắn kia.
" Ca ca, tuyệt nhất " Vũ Y hoan hô.
Thanh Mai ở bên cạnh hỏi " Tiểu cô nương này là ai vậy?".
" Muội muội của ta, dễ thương không? " Xuân Đức kiêu ngạo đạo.
" Muội của ngươi sao, thật khả ái, cho ta ôm nàng một cái đi "
" Ôm ấp gì, tiểu muội nhà ta không thích người lạ ôm, nên mình ta ôm là đủ rồi"
Thanh Mai xụ mặt không vui gắt " Đồ keo kiệt ".
Thanh Trúc tiến lại gần đạo " Thôi mọi người đã tụ tập đầy đủ, chúng ta cũng nên xuất phát, ta nghĩ tu luyện cũng có thời gian thích hợp là tốt nhất, mấy ngày kế tiếp chúng ta sẽ trải nghiệm nhân sinh cuộc sống".
Nghe được mấy lời này từ một tên cuồng tu luyện như Thanh Trúc đám người bọn Cổ Phàm như nhìn thấy quái vật, không tin vào tai mình. Thấy mấy người kia cứ nhìn mình chăm chăm, Thanh Trúc gắt " nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy ai xinh đẹp như ta sao". Không để ý tới mấy tên ngốc kia nàng đi thẳng ra ngoài tiểu viện.
Đám người Xuân Đức cũng nhanh chân theo sau. Trên đường đi thì mọi người có nói sơ qua cho Xuân Đức biết về nơi sắp tới, nơi đó là một vùng sâm lâm vô tận, ở bên ngoài thì không có gì nguy hiểm chỉ càng đi vào vùng trung tâm thì nguy hiểm mới xuất hiện, Ở đó cũng tụ tập rất nhiều dong binh đoàn, còn có người của các thế lực lớn khác trong cái Viễn Cổ Chiến Trường này. Thường thường thì không có mấy ai dám gây sự với Diệp Linh Tông.
Nghe xong thì Xuân Đức cũng đại khái hiểu cái nơi bọn hắn định tới cũng là một nơi chỉ có luật rừng, thường thường thì không mấy ai dám đụng,chứ có bảo vật gì được tìm thấy, thì bọn dân liều mạng cần đéo gì biết bạn là bố con thằng nào, cứ xông lên mà đâm, mà chém thôi.
Nói cho cùng thì Xuân Đức cũng không sợ thằng nào hay một thể loại nào cả, đánh được thì đánh không được thì chuồn, sau này tính kế trả thù sau.