Mục lục
Cân Cả Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Ma Thành - Thiên Hành Châu - Trấn Ma Cổ Vực

Thiên Ma Thành là một tòa thành trì cỡ lớn, có nhân khẩu cũng lên đến vài tỷ, diện tích của tòa thành trì này cũng rất lớn cũng cả vạn dặm vuông. Với nhân khẩu đông như vậy lại thêm vào người nơi này đều là “ Ma đạo tu sĩ” nên tình hình rất loạn.

Cả một tòa thành trì rộng lớn như vậy bị chia thành bốn khu, đông, tây, nam, bắc, mỗi khu vực lại có một thế lực lớn nắm giữ.

Nơi này cũng có luật nhưng mà là luật rừng, mạnh được yếu thua, muốn sống thì đầu nhập vào thế lực lớn nào đó mà nương tựa, còn không thì lập tức rời khỏi để tránh bị biến thành con mồi cho kẻ khác, nếu tự tin thì vào thực lực bản thân thì cũng có thể độc lai độc vãng, đánh cướp người khác.

Vì thế, ở bên trên đường cái, tùy tiện đều có thể thấy được máu tươi còn chưa khô, thi thoảng còn có thể nhìn thấy mấy cái thi thể thiếu đi tứ chi, đầu hoặc một vài vết thương trí mạng bên trên cơ thể.

Người ở nơi đây đối với mấy cái thi thể kia cũng làm như không thấy, có người đi ngang qua thì tiện chân đá cho một cái, khiến cho mấy cái thi thể kia văng vào một xó hẻo lánh nào đó.

***

Khu truyền tống của Thiên Ma Thành.

Quang mang lóe lên, Xuân Đức cùng với chín mươi chín người khác đồng thời xuất hiện bên trên một cái quảng trường rộng lớn.

Nơi đây ngoại trừ bọn hắn ra thì còn có không ít những người khác nữa, khi đám người Xuân Đức vừa xuất hiện thì liền bị một đám người kia nhìn chằm chằm. Bộ dạng không có hảo ý.

Xuân Đức khi nhìn thấy những người này thì liền cảm nhận được ma tính trên người đám này, vừa nhìn qua liền biết đám này không phải cái gì lương thiện hạng người.

Lúc này ở bên cạnh hắn có một người hảo tâm nhắc nhở:

“ Những người này đều là những kẻ cùng hung cực ác, trên tay dính không ít máu tu sĩ, công tử ngươi nhớ phải cẩn thận à.”

Xuân Đức quay đầu nhìn lại, thấy người nhắc nhở hắn không ngờ lại là một tên thiếu niên, nhìn bộ dạng so với Xuân Đức còn ít tuổi hơn.

Nhẹ gật đầu, Xuân Đức cười nói:

“ Ta sẽ chú ý, mà tiểu huynh đệ có quen thuộc với nơi này không? Nếu quen thi giúp ta dẫn đường, thù lao sẽ không thiếu.”

Thiếu niên kia thật thà lắc đầu nói:

“ Không biết, ta cũng là lần đầu tiên đi tới Thiên Ma Thành.”

Xuân Đức nghe vậy thì cũng không có thất vọng, hắn chỉ gật một xem như hiểu. Nhưng vào lúc này, ở gần đó có mấy tên truyền tống cùng hắn tới đây đồng thời nói:

“ Công tử, ta cực kỳ quen thuộc với nơi này, ta nguyện ý dẫn đường cho công tử.”

Xuân Đức nhìn qua ba bốn người kia một cái, sau đó nhếch môi cười nói:

“ Vậy sao, vậy ba người cũng dẫn đường đi, bây giờ ta muốn truyền tống đến Vạn Ma Ổ lại nên đi làm sao?”

Vừa nói Xuân Đức lại vừa ném mấy bịch tiên thạch cho mấy người kia.

Thiếu niên ở bên cạnh hắn nhìn thấy vậy thì hơi nhíu mày nói: 

“ Gia tộc ngươi thừa tiền đến mức, ngay cả tiên thạch hạ phẩm cũng không cần sao?”

Xuân Đức nhìn qua thiếu niên hỏi:

“ Làm sao, ngươi cũng thích tiên thạch hạ phẩm này? Nếu cần ta cho vài bịch về dùng tạm.”

Thiếu niên kia có phần không dám tin hỏi:

“ Thật sao?”

“ Thật” Xuân Đức mỉm cười, sau đó lại lấy ra ba bốn cái bịch lớn nhét cho thiếu niên.

Hôm nay tâm tình Xuân Đức đang rất tốt nên tùy tiện ban ân tích đức, có điều Xuân Đức không chú ý tới đến ánh mắt tham lam của đám người xung quanh.

Người ở đây đều là một đám ma đạo, đương nhiên thấy Xuân Đức mang nhiều tiên thạch như vậy thì đều động tham niệm.

Nhưng ngay vào lúc Xuân Đức đang vui vẻ thì một âm thanh có chút không hài hòa vang lên:

“ Nhanh đi ra ngoài, mấy người các ngươi còn định đứng ở nơi đó đến bao giờ nữa, chẳng lẽ còn đợi ta mang kiệu đến rước các ngươi ra ngoài hay sao?”

Người vừa lên tiếng mà mộ đại hán to lớn, thân thể giống con gấu, khuôn mặt toàn vết sẹo nhìn dữ tợn dị thường, tên này có cái đầu trọc lóc cùng một con mắt bị mù, thêm vào trước ngực mọc toàn lông nhìn giống con thú hơn là con người.

Đi ở phía sau hắn có một đám đông tu sĩ, đi ở bên cạnh hắn còn có hai nữ tử xinh đẹp kiều mi đang vuốt ve cơ thể hắn.

Thấy tên đại hán này thì đám người ở gần đó nhao nhao tránh lui những người vừa truyền tống đi ra cũng là theo những người khác chạy qua một bên.

Xuân Đức đương nhiên cũng là theo số đông rồi, có điều hắn chưa bước được mấy bị thì liền bị đại hán kia gọi giật lại:

“ Tiểu tử ngươi đứng lại?”

Xuân Đức giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục đi sang một bên, có điều tên kia cũng không có buông tha mà quát lớn:

“ Ta nói người đấy, tiểu tử mặc áo choàng màu đen.”

Bị chỉ đích danh, Xuân Đức cũng liền đứng lại hỏi:

“ Chuyện gì?”

Thái độ này của hắn khiến cho người nơi đây sợ hãi, đám người kia lập tức né ra xa xa Xuân Đức, về phần tên đại hán thì hơi sửng sốt một chút sau đó thì cười gằn nói:

“ Thiếu tiền uống rượu, thấy tiểu tử ngươi nhiều như vậy tiên thạch không dùng nên muốn mượn tạm một ít.”

Hắn vừa nói xong thì Xuân Đức liền ném cho hắn mấy bao tiên thạch hạ phẩm nói:

“ Cầm lấy.”

Tên đại hán tiếp được bao tiên thạch, hơi ngẩn ra sau đó cười lớn nói:

“ Tốt, tốt à nhưng bấy nhiêu đây không đủ, ít ra phải gấp mười chỗ này.”

Xuân Đức không nhíu mày lấy một cái ném cho tên kia một bao tiên thạch lớn gấp 10 nói:

“ Cho ngươi tiền uống rượu.”

Người ở xung quanh thấy thế thì hoàn toàn trợn tròn mắt, không thể tưởng được là Xuân Đức lại mang nhiều tiên thạch như vậy, cũng không nghĩ hắn lại tùy tiện như thế, tên đại hán kia cũng là ngẩn người một hồi.

Tiếp đó hắn lại cười cười cười nói:

“ Đây chỉ đủ mình ta uống rượu, còn huynh đệ của ta phía sau nữa, tiểu tử ngươi lại tới một điểm.”

Xuân Đức mỉm cười gật đầu nói:

“ Nhiều hơn một điểm à, được thôi. Cho người hẳn một viên cực phẩm tiên thạch.”

Vừa nói hắn vừa cầm ra một viên tiên thạch cực phẩm sau đó thì…

“ Vút”

Viên tiên thạch cực phẩm hóa thành một vệt ánh sáng bay đi, trong lúc trung niên cùng mọi người ngỡ ngàng thì viên tiên thạch cực phẩm kia trực tiếp bắn nát đầu tên trung niên.

“ Bụp”

Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, đầu của tên trung niên trong nháy mắt nổ tung, dịch óc trắng hồng bay khắp nơi, hóa thành một cái thi thể không đầu, hai thiếu nữ xinh đẹp đang ôm tên đại hán kia cũng là hét lên kinh hãi.

“ A a a a a….”

Nhếch môi khẽ cười, Xuân Đức nắm trong tay mấy viên tiên thạch hạ phẩm nhìn đám người xung quanh cười nói:

“ Chơi với các người chút, mấy con giun dế các ngươi lại nghĩ bản thân đã trở thành đại nhân vật sao, thích tiên thạch vậy ta đều cho.”

“ Vèo vèo vèo….”

“ Vèo vèo vèo….”

“ Vèo vèo vèo….”

Từ trong tay Xuân Đức liên tục bay ra những luồng ánh sáng đẹp mắt nhưng sau đó cảnh tượng càng thêm phần đặc sắc.

“ Bụp bụp bụp..”

“ Bụp bụp bụp..”

“ Bụp bụp bụp..”

Từng viên tiên thạch được Xuân Đức vận dụng lực lượng xảo diệu ném nát đầu toàn bộ người ở xung quanh nơi đây, tất cả những tên đều động sát ý với hắn thì đều chết sạch.

Qua mấy cái hô hấp bên trên quảng trường lại có thêm mấy ngàn cái thi thể không đầu, máu tươi chảy lênh láng, dịch óc trắng hồng bay loạn khắp nơi.

Những người còn sống nhìn thấy cảnh này thì tất cả đều im thin thít, không còn ai dám nói cái gì nữa cả, ánh mắt bọn họ sợ hãi nhìn về phía Xuân Đức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK