Trong một tháng này Xuân Đức cũng đã giết không dưới ngàn người, trung bình cứ mỗi đêm sẽ có 30 người chết dưới tay hắn. Hắn khôi phục lại một ít thực lực thì Bóng Ảnh cũng khôi phục lại theo hắn.
Có được Bóng Ảnh trợ giúp thì Xuân Đức giết người càng thêm nhanh chóng, giết càng nhiều người, hấp thụ được càng nhiều, sức mạnh gia tăng càng nhanh.
Nhưng thực lực bay lên quá nhanh bắt đầu xuất hiện hạn chế, vốn dĩ lúc đầu hấp thu đám con mồi dù chỉ là tập sự ma pháp sư thôi cũng có thể khiến cho hắn gia tăng sức mạnh không ít. Nhưng bây giờ, nếu không phải ma pháp sư cấp cao hay ma thú cấp cao thì hắn dù có hấp thu cũng không thể gia tăng được thực lực.
Duy chỉ có Bóng Ảnh là khác, tên kia ăn tất, ăn cả đất xung quanh. Cũng chẳng có hạn chế quái gì về con mồi, cứ ăn vào là sẽ mạnh lên. Có điều Bóng Ảnh lại lấy Xuân Đức làm tiêu chuẩn nên Xuân Đức bị hạn chế thì Bóng Ảnh gián tiếp cũng bị ảnh hưởng.
…..
Bây giờ đã là ban đêm, trên bầu trời đầy sao, gió thổi nhè nhẹ. Xuân Đức lúc này đang ngồi trên một cây đại thụ, ở bên cạnh hắn là Bóng Ảnh.
“ Đại ca, hôm nay có tiếp tục đi săn nữa hay không?”
Xuân Đức đang ngồi tận hưởng gió trời, nghe Bóng Ảnh nói vậy thì cười nói:
“ Đương nhiên là phải đi săn rồi, hôm nay chúng ta sẽ đi săn lần cuối. Sau lần này chúng ta sẽ quay về bên trong đế đô.”
Bóng Ảnh nghe vậy thì có đôi chút nghi hoặc hỏi:
“ Làm sao vậy đại ca? Vì sao không tiếp tục nơi này đi săn, đệ thấy nơi đây có rất nhiều con mồi mà.”
Xuân Đức lắc đầu nói:
“ Đám này đã không thể giúp ích được gì nữa rồi, một đám yếu nhược. Có hấp thu bọn chúng cũng chỉ thể miễn cưỡng khiến cho ca no bụng mà thôi, ngoài ra không có tác dụng gì khác. Với đến nơi này cũng chỉ là sinh tồn cho hết một năm, chúng ta cũng không cần thiết giết chóc quá nhiều chi cho thêm phiền.”
“ Với điều ca e ngại nhất chính là chúng ta ở nơi này gây án thời gian cũng đã dài, sẽ dẫn đến sự chú ý của mấy lão quái vật, đến lúc đó lại có phiền phức quấn thân. ”
Bóng Ảnh có chút khó hiểu hỏi:
“ Vì sao thời gian dài như vậy rồi mà bọn hắn không phái ra cao thủ chân chính vậy ca?”
Xuân Đức đáp:
“ Lúc trước bọn họ bị màn kịch của hai chúng ta đánh lừa, lầm tưởng đệ là một con ma thú cao giai, mà cao thủ chân chính thì đối với ma thú cao giai cũng không có hứng thú, vì vậy chúng ta mới yên ổn đến hiện nay. Nhưng thấy thời gian dài như vậy mà vẫn không thể giết được đệ, đã vậy còn liên tục có người bị giết thì đám giáo hội, giáo đình gì đó nhất định sẽ phái cao thủ đến. Mà trước mắt hai người chúng ta không thể đối phó được với bọn chúng. Đệ hiểu chưa?”
Bóng Ảnh dường như đã hiểu, hắn gật đầu nói:
“ Đệ hiểu rồi, đại ca nói sao thì đệ làm vậy, chỉ cần ca muốn là được.”
Nhếch môi khẽ cười, Xuân Đức gật đầu nói:
“ Đệ hiểu là tốt.Được rồi đi săn lần cuối nào, đêm này chúng ta sẽ tàn sát hết đám kia một lần sau đó thì rút lui.”
Nói xong thì Xuân Đức liền nhảy xuống phía dưới đất, Bóng Ảnh lúc này cũng hưng phấn đuổi theo. Tiếp sau đó cả hai liền ẩn vào bên trong màn đêm của núi rừng.
Xuân Đức mặc dù không biết bản thân đã mạnh đến mức nào rồi nhưng mấy hôm nay hắn có gặp phải một đám đại kiếm sư gì đó thì cũng nhất kích liền có thể tiêu diệt.(Theo đường tà đạo, tốc độ tăng trưởng thần tốc) Có được sức mạnh như vậy, lại kết hợp cùng Bóng Ảnh nên hắn mới không kiêng dè cái gì mà trực tiếp đi săn.
- ---o0o---
Trong bóng đêm của núi rừng thanh vắng, chỉ có gió cùng tiếng côn trùng, Xuân Đức cùng Bóng Ảnh như hai u ảnh đi xuyên rừng cây.
Không qua bao lâu thì bọn họ liền phát hiện một đội ngũ gần 200 người những người này đều mặc áo choàng trùm đầu màu trắng. Đa phần những người này đều đang vây quanh từng đống lửa trại.
Xuân Đức nhìn qua Bóng Ảnh một cái sau đó Bóng Ảnh trực tiếp lao ra bên ngoài, hướng thẳng về phía mấy trăm người kia phóng đi.
Khi Bóng Ảnh vừa xuất hiện thì, lập tức có cảnh báo vang lên. Cùng lúc đó có người hét lớn:
“ Có ma thú xuất hiện mọi người chuẩn bị chiến…”
Hắn còn chưa nói xong thì liền đã bị Bóng Ảnh chạy lại gần một bàn tay vã nát đầu.
“ Phúc phúc phúc…..”
“ Á á á ….”
Ngay lập tức tiếng hét thê lương vang lên khắp nơi, mục tiêu của Bóng Ảnh chính là mấy tên ma pháp sư, đám này phòng ngự cực kỳ yếu đuối. Với có Xuân Đức ở bên ngoài hỗ trợ thì đám này làm gì có tí phần thắng trước Bóng Ảnh.
Khi đám người kia đang niệm chú thì Xuân Đức sẽ dùng linh hồn lực lượng ngưng tụ thành trâm sau đó đánh lén đám kia, bị đánh lén bất ngờ, mấy tên ma pháp sư không kịp đề phòng liền chúng chiêu, bọn họ đang niệm phép cũng bị cắt ngang, nhiều tên bị phản phệ đến hộc máu.
Cứ như vậy đám ma pháp sư liền bị phế, tất cả đều bị Bóng Ảnh đơn giản giết chết. Về phần đám kiếm sĩ, kiếm sư, kỵ sĩ gì đó thì càng dễ giải quyết, đám này tinh thần yếu hơn ma pháp sư nhiều, bị Xuân Đức công kích linh hồn thì chết luôn chứ không phải chỉ đơn giản là hộc máu nữa.
Gần 200 người không đến 3 phút thì tất cả đều bị giết sạch, trên bãi cỏ chỉ toàn là thi thể, máu tươi, binh khí vương vãi khắp nơi, đối với đám thi thể này thì Xuân Đức chỉ có hứng thú nhất định với vài tên có tu vi cao mà thôi, còn lại thì đều bị Bóng Ảnh ăn sạch. Bóng Ảnh ăn rất tạp nên cũng không có chê.
Sau khi xử lý xong nơi này thì hai người lại tiếp tục di chuyển đi tìm con mồi. Tối hôm nay hai người cũng không có chọn lựa con mồi như mọi khi, mà gặp kẻ nào giết kẻ đó, dù là người hay ma thú, bất kể già trẻ, nam nữ vô tội hay không vô tội.
Tốc độ giết chóc vô cùng nhanh chóng, chỉ sau vài tiếng thì đã có hơn ngàn người chết dưới tay của hai người. Một loại cảm giác chết chóc bao phủ cả cánh rừng phương bắc nơi đây. Không khí nặng nề, mùi máu tanh lan tỏa cả khu rừng.
Nhiều đội ngũ dong binh, liệp ma giả…. Giường như cũng cảm nhận được cái gì đó bất an nổi lên trong lòng, không ít đội ngũ lựa chọn rời đi khỏi cảnh rừng này. Có thể nói những người quyết định rời đi cánh rừng nơi đây, chính là lựa chọn chính xác nhất trong cuộc đời bọn họ. Bởi vì nếu còn ở lại thì ngày mai bọn họ đã không thể nhìn thấy ánh mắt trời rồi.
……..
Thời gian nhanh chóng đi qua, bây giờ cũng đã tờ mờ sáng. Cuộc đại thảm sát cũng đã đến hồi kết.
Xuân Đức nhìn lên bầu trời thấy màn đêm đang dần bị xua tan bởi những tia sáng ở hừng đông thì nhìn qua Bóng Ảnh nói:
“ Có lẽ vui như vậy là đủ rồi, chúng ta nên rời đi khỏi nơi này thôi.”
Bóng Ảnh giống như vẫn chưa thỏa mãn bản tính giết chóc, hắn liếm liếm máu tươi còn vương bên miệng. Nhưng nghe Xuân Đức nói vậy thì hắn bất đắc dĩ nói:
“ Mới đó đã qua một đêm rồi. Đáng tiếc thật.”
Xuân Đức nhếch môi khẽ cười:
“ Sau này còn nhiều thời gian.”
Bóng Ảnh gật đầu nói:
“ Đệ biết, chỉ là có chút không nỡ mà thôi. Hắc hắc.”
Tiếp sau đó Bóng Ảnh liền quay về cơ thể Xuân Đức, về phần Xuân Đức liền lại lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi cánh rừng nơi đây.
[ P/s: Vì sao lúc Xuân Đức mới đến thế giới ma pháp thì Bóng Ảnh không có xuất hiện. Giải thích cho điều này bởi vì Bóng Ảnh bị cưỡng chế phải ngủ say, sau khi Xuân Đức khôi phục được linh hồn lực thì mới có thể đánh thức Bóng Ảnh.]