Mục lục
Cân Cả Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi chế tạo xong con rối, Xuân Đức cũng liền đi ra bên ngoài, chuẩn bị quay về Thiên Ma Viện. Có điều vừa đi ra bên ngoài hắn chợt nhớ tới một điều là bản thân cũng chẳng biết Thiên Ma Viện ở nơi quái nào để mà trở về nữa.

“ Mộng Vân không tại chỉ có thể tự thân vận động thôi, cũng thiệt là mệt quá.”--- Xuân Đức buồn bực nói. 

Nhưng hắn mới vừa nói xong thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hắn lúc này vỗ tay cái bốp nói:

“ Quên mất, bên trong còn mấy tên Thần Vương Cảnh mà, mấy tên kia là người ở đây hẳn là biết đường đi.”

Lần trước hốt gọn một mẻ, bắt được sáu tên Tinh Đế Cảnh cùng hơn mười tên Thần Vương Cảnh, có điều sau này phải bỏ lại một cái thi thể của một tên Tinh Đế Cảnh nên chỉ còn năm tên, về phần đám Thần Vương Cảnh những ngày này đang bị Lão Hắc tẩy não.

Liên hệ với lão Hắc:

“ Này Lão Hắc mấy tên Thần Vương Cảnh kia tẩy não xong chưa, ta không biết đường quay về Thiên Ma Viện, lão phái cho ta một tên đi.”

Ngay lập tức Lão Hắc liền đáp lại nói:

“ Chưa được, muốn khống chế mấy tên này còn thêm một thời gian nữa, ta đang trồng hạt giống của ta vào bên trong thân thể bọn hắn, muốn cho bọn hắn dung hợp vẫn còn một thời gian. Về phần mi muốn quay lại Thiên Ma Viện cũng đơn giản, chỉ cần ngồi Ma Hạt(con rối mà Xuân Đức vừa mới chế ra) liền có thể quay về, dù sao nó mang theo linh hồn của mấy tên Đế Cảnh kia.”

Xuân Đức nghe thế thì vỗ đầu một cái nói:

“ Sao ta tự dưng lại ngu đột xuất vậy nhỉ. May mà lão nhắc ta mới nhớ.”

Tiếp đó Xuân Đức liền gọi ra con rối bọ cạp rồi ngồi lên nó, ra lệnh nó chạy trở về Thiên Ma Viện, con rối bọ cạp nghe vậy thì lập tức đằng không mà lên, sau đó hóa thành một vệt ánh sáng màu đen bay vút đi.

Tốc độ của con rối bọ cạp cực nhanh, thấp thoáng hai cái liền đã xuất hiện ở phía cuối chân trời rồi.

- --o0o---

Trong những ngày Xuân Đức ở bên trong không gian vong linh luyện chế con rối thì ở bên ngoài xuất hiện náo động lớn. Tuy sự việc nửa tháng trước được Tiêu Gia, Thần Thánh thế gia đều giữ kín không tiết lộ với ngoại giới nữa phần nhưng không bức tường nào là không lọt gió.

Cách đây mấy ngày không biết làm sao tin tin tức Tiêu Gia, Diệp Gia cùng Thần Thánh thế gia đều có cao thủ ngã xuống, đặc biệt Tiêu gia cùng Thần Thánh thế gia đều có ba vị Tinh Ma Đế ngã xuống ngã xuống bị người truyền ra, đồng thời việc mấy người Ngưng Sát, Diệp Yến, hai tên thiếu chủ của Thần Thánh thế gia bị người ám hại đang hôn mê bất tỉnh cũng bị người lan truyền ra bên ngoài.

Lúc đầu nhiều người còn hoài nghi tin tức này nhưng sau khi chiếm được xác nhận của mấy gia tộc trên thì mọi người đều khiếp sợ không thôi. Bọn họ không biết là gia tộc nào, thế lực nào lại to gan như vậy, dám giết người của Thần Thánh thế gia cùng Tiêu gia.

Sự việc lần này chẳng khác gì ném một tảng đá lớn vào mặt hồ phẳng lặng, kích lên tầng tầng sóng lãng, khiến cho cả Diệu Linh Thánh Tông cũng có một chút nho nhỏ tác động.

Có điều, tất cả những thứ này đều không liên quan đến Xuân Đức, dù sao hắn cũng chỉ là một tiểu nhân vật, sẽ không người nào hoài nghi đến hắn, nói một tên Hằng Vương Cảnh hậu kỳ giết chết sáu tên Ma Đế lại còn mười mấy tên Ma Vương thì ai tin, không khéo người ta còn cười đến rụng răng.

………

Một ngày sau Xuân Đức lần nữa quay trở về Thiên Ma Viện, hắn tuy mất tích nửa tháng trời nhưng cũng chẳng ai quan tâm tới hắn cả, dù sao tiểu nhân vật như hắn chết liền chết ai thèm quan tâm làm gì cho mệt.

Theo trí nhớ của bản thân, hắn đi thẳng tới nơi ở của đám người Khúc Hồn, dù sao tiệm “ Bò Vàng” biến mất rồi, hắn cũng không còn nhà để về.

Không qua bao lâu thì hắn đã đi tới cái tiểu viện có phần tồi tàn của Khúc Hồn. Lúc hắn đến nơi thì phát hiện ba tên này đang đi đâu đó.

Nhìn thấy ba người, Xuân Đức kinh ngạc lên tiếng hỏi:

“ Các ngươi đang định đi đâu à?

Ba người nhìn thấy Xuân Đức thì cũng kinh ngạc không kém, cả ba đồng thời dại ra, sau một lúc Tịnh Vân mới nói:

“ Lão Tà ngươi cũng thật nhàn rỗi à, lão còn không biết nữa tháng lão không về, cả cái Thiên Ma Viện này đang loạn hết cả lên vì lão không?”

Xuân Đức nghi hoặc chỉ chính mình hỏi:

“ Ta? Ta một cái tiểu nhân vật thì có thể gây nên sóng gió gì chứ?”

Khúc Hồn cười khổ nói:

“ Phải, chính là lão chứ ai, bây giờ cả cái Thiên Ma Viện này đang loạn hết cả lên, không những Thiên Ma Viện mà cả Diệu Linh Thánh Tông cũng vì chuyện của lão mà phái ra người đi tìm kiếm.”

Xuân Đức nghe vậy thì kinh ngạc không thôi, hắn từ khi nào lại có giá như vậy rồi, hắn kỳ quái hỏi:

“ Thật có chuyện như thế, mà có chuyện gì mọi người nói rõ chút.” 

Tịnh Vân cười khổ không thôi nói:

“ Lão thân là hạch tâm đệ tử của chiến đường, hẳn lão chưa biết đám chiến đường kia đều là người điên cả, vì chuyện của lão mà bọn họ đang gây sức ép lên Thần Thánh thế gia, không những thế hình như còn có Tiểu Ma Nữ cũng đồng thời gây sức ép lên Thần Thánh thế gia, không phải, nói đúng hơn là sư tôn thần bí của Tiểu Ma Nữ. Vì chuyện của lão mà Thần Thánh thế gia đang sứt đầu mẻ trán. Lúc này đây ở bên ngoài đang có rất nhiều người đi tìm lão đấy.”

Xuân Đức nghe vậy thì cũng cảm khái nói:

“ Xem ra ta cũng không phải tiểu nhân vật à, hắc hắc, mà đúng rồi, các ngươi đi đâu đấy.”

Lần này tới lượt Thương Lâm nói:

“ Bọn ta đi tới xem Ngưng Sát cùng Diệp Yến. Nghe nói hai người bọn họ mới được cao nhân thần bí giúp đỡ trị bệnh, hiện tại đã không sao cả, có thể sinh hoạt bình thường rồi.”

Xuân Đức nghe vậy thì trong lòng thầm nghĩ: “ Xem ra Mộng Vân bên kia động thủ rồi, hiện tại cũng đã nửa tháng, thời gian cũng hợp lý.”

Nghĩ vậy thì hẳn mỉm cười nói:

“ Đã vậy ta cùng mọi người đi tới thăm hai người bọn đi, mà hai người bọn họ đều ở bên trong Thiên Ma Viện sao?”

Khúc Hồn gật gật đầu nói:

“ Đúng vậy, sau khi trị thương xong thì bọn họ liền quay về Thiên Ma Viện học tập.”

Ngay vào lúc này, đột nhiên từ phía sau lưng vang lên âm thanh vui vẻ:

“ Biết ngay là ngươi ở đây mà.”

Nghe được âm thanh quen thuộc này thì Xuân Đức theo bản năng quay đầu lại, vừa nhìn lại thì hắn liền thấy Nhiễm Quân đang chạy đến đây.

Rất nhanh con bé kia liền chạy bên này, sau đó cứ tự nhiên như ruồi mà ôm lấy Xuân Đức. Con bé mếu mếu nói:

“ Ta còn tưởng ngươi chết rồi cơ, may quá vẫn còn sống.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK