" Boong! Boong!..."
Liên tiếp là những tiếng chuông ngân vang, vang vọng khắp cả Bàn Long Thanh. Cũng vào lúc này thì thủy triều âm quỷ từ phía tây bắt đầu dồn lên, đếm không hết âm quỷ trên mặt đất, lẫn cả trên không. Nhìn thấy cảnh tượng này thì đến ngay cả Xuân Đức cũng phải giật mình.
Vì hắn cảm nhận được sâu bên trong biển âm quỷ này có mấy chục luồng khí tức đáng sợ, lúc này đây hắn nhăn mày lại nói ra:
" Vương Giả Trung Giai mà tất cả đều sắp bước vào hậu kì, số lượng không dưới 20 con."
Nhưng ngay sau đó hắn nhìn về phía ông lão họ Lữ cười nói:
" Tiên hữu quyết định khá là chính xác đấy, có thêm 13 con rối này thì hẳn tiên hữu có thể đánh lui được đám quỷ vật này nhưng cái giá phải trả là không hề nhỏ nếu như tiên hữu chịu xuất huyết thì mọi việc sẽ là dễ dàng hơn rất nhiều."
Nghe được lời nói của Xuân Đức thì ông lão họ Lữ khẽ nhăn mày lại hỏi:
" Tiên hữu nói vậy là có ý gì? "
Xuân Đức cười nói:
" Chúng ta đều là người thông minh, tại hạ cũng không tin cả một cái thánh địa của nhân tộc ở tiên vực như Bàn Long Thành lại chỉ có chút ấy tài phú. Nếu như tiên hữu chịu xuất ra thêm 3 phần thành ý thì tại hạ cũng có thể cho đạo hữu một số đồ chơi. Đạo hữu thấy sao? "
Vị thánh tổ của Bàn Long Thành làm sao lại không hiểu được dụng ý của Xuân Đức nhưng bỏ thêm ba thành quả thực chính là cái giá trên trời, dù Bàn Long Thành có giàu có thì cũng không giàu có tới mức đó. Nhưng đứng trước tình thế hiện tại thì hắn cũng thực sự không còn biện pháp nào tốt hơn.
Suy nghĩ một chút hắn vật là cười khổ nói:
" Tiên hữu một đao này thực độc. Được, ba thành thì ba thành. Tại hạ muốn mượn thêm 3 con rối trung giai của tiên hữu."
Xuân Đức lúc này cũng rất hào phóng nói:
" Ha ha. Được, không thành vấn đề. Có điều thứ này giá trị có chút lớn nên không thể tùy tiện mượn được nên chính bản thân tại hạ sẽ điều khiển bọn nó. Lữ tiên hữu không lấy làm phiền chứ."
Lão giả nghe vậy thì khóe miệng nhịn không được giật giật mấy cái, hắn gật đầu nói:
" Nên làm như vậy. À, còn một chuyện. Không biết việc hôm qua đạo hữu suy nghĩ thế nào? "
Nhắc tới việc hôm qua thì Xuân Đức có hơi thu liễm một chút lại nụ cười của mình, hắn mỉm cười nói:
" Tại hạ cũng là người thành thực, không thích lòng vòng. Chỉ cần số lượng thi thể âm quỷ vương giả bị đánh chết trong lần tấn công lần này đều thuộc về tại hạ thì tại hạ cũng không tiếc giúp tiên hữu một tay. Tiên hữu cảm thấy sao? À mà phải là thi thể có cả âm châu nhé."
Nghe được cái giá mà Xuân Đức đưa ra thì sắc mặt của những người ở đây đều hơi biến đổi, phải biết âm châu của đám vương giả âm quỷ chính là vật đại bổ, có thể giúp cho tu sĩ Tinh Vương Tiên Cảnh tăng tiến tu vi.
Nhưng nhìn biến âm quỷ đang sắp tiến tới phàm vi của thành phía Tây thì lão giả họ Lữ liền làm ra quyết định, hắn chắc như đinh đóng cột nói:
" Chỉ cần tiên hữu chịu ra tay giúp đỡ thì mọi thứ của theo như lời tiên hữu mà làm. Nếu như tiên hữu còn điều gì lo ngại thì ta cũng có thể phát thệ tâm với trời."
Lão giả họ Lữ vốn là chỉ thuận miệng nói thôi, ai ngờ Xuân Đức lúc này gật đầu nói:
" Cũng được, thôi thì cứ phát thệ tâm đi. Như vậy mới đảm bảo, dù sao làm như vậy cũng không mất mát gì. Còn về phần ta thì là người giữ chữ tín rồi, nên cũng chẳng cần phát thệ tâm làm gì, về điểm này xin tiên hữu an tâm."
Lần này không phải là lão giả họ Lữ mà ngay cả bốn người khác khóe miệng cũng co giật mấy cái. Bọn họ nhìn sao cũng cảm thấy Xuân Đức gian gian, không có chút gì là bộ dạng người thành tín cả.
Ông lão họ Lữ lúc trước lỡ miệng, bây giờ cũng không thể làm gì khác, đành phải phát thệ tâm. Quá trình phát thệ tâm vô cùng nhanh chóng. Không qua bao lâu thì lão giả đã phát thệ tâm xong, cùng lúc đó trên bầu trời cũng vang lên một tiếng nổ lớn.
"Ầm "
Tiếng nổ này cũng xem như là thiên địa chứng giám, nghe được tiếng sấm này thì Xuân ĐỨc cũng không lo
mấy tên này quịt nợ nữa vì người làm trái thệ tâm thì cái kết cũng chẳng mấy hay ho.
Tiếp sau đó đám người kia liền khống chế đám con rối vừa mua được rồi rời đi, đi đến bên trên tường thành. Còn về phần Xuân Đức thì chỉ lặng yên nhìn những người kia rời đi, sau khi những người kia đã rời đi hết thì một thân ảnh quỷ dị hiện ra bên cạnh Xuân Đức.
" Bây giờ chúng ta nên làm gì đây anh hai? "
Xoa xoa đầu Vũ Y, hắn cười nói:
" Nhìn thôi chứ còn làm gì nữa cô bé ngốc, đợi đám kia đánh nhau sống chết đi. Khi nào cần thì anh sẽ để Bóng Ảnh đi ra. Em cũng không cần tham chiến làm gì, không may bị một lúc mười mấy con trung giai vây công thì sẽ gặp nguy hiểm lắm."
Vũ Y nghe vậy thì khẽ " A" lên một tiếng, nàng vốn định nói cái gì nhưng sau đó lại không có nói ra. Xuân Đức nhìn biểu hiện của Vũ Y thì làm sao không biết trong lòng em gái mình nghĩ cái gì, hắn khẽ lắc đầu nói:
" Tôi luyện bản thân là tốt nhưng đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm là không nên một chút nào. Đám âm quỷ kia đã có trí khôn, không còn là đám vô tri như lúc trước. Chúng ta không thể xem thường bọn chúng, ở bên cạnh anh, quan sát đám kia sau khi nắm chắc thì có thể cho em tham gia giết chóc."
Vũ Y nghe vậy thì hai mắt sáng lên nàng liên tục gật gật đầu y hệt gà con mổ thóc vậy. Thấy vậy thì Xuân Đức lại nở nụ cười, hắn nhéo nhéo mà Vũ Y mấy cái rồi nói:
" Đi thôi, đi nhìn xem đám âm quỷ kia bây giờ là cái dạng gì rồi. "
Nói xong thì hắn liền phiêu phiêu bay lên cao, không nhanh không chậm bay về phía tường thành. Vũ Y lúc này cũng nhanh chóng bám theo đuôi phía sau.
......
Không qua bao lâu thì hai người đã đứng phía bên trên chiến trường, Xuân Đức lúc này lựa chọn vị trí thích hợp ở trên cao, sau đó thì lấy ra một tấm thảm bay lớn, đồng thời hắn cũng gọi ra Sói Mập. Cũng lấy ra một chút cao lương mỹ vị để vừa ăn vừa xem chiến đấu phía bên dưới.
May mà Xuân Đức ở nơi không có ai thấy, bằng không hắn sẽ bị người người chửi bới. Có ai đời trong tình thế nước sôi lửa bỏng vậy mà có người an nhàn ở phía bên trên vừa ăn uống, vừa thản nhiên quan sát cảnh tượng giết chóc phía bên dưới.