Đội ngũ một ngàn người rất nhanh thì đã dung hòa với người Lam Gia ở nơi đây. Lúc này đây Xuân Đức mang theo hai người Lam Thiên cùng Lam Linh tiến lên, ngồi ngay phía sau mấy vị lão tổ Lam Gia. Vừa an vị thì Xuân Đức đã liền truyền âm hỏi:
" Những người kia có lai lịch thế nào."
Lam Thừa Phong nghe được hắn hỏi thì lúc này cũng truyền âm lại.
" Những người này có lai lịch rất lớn, là một trong 2 đại thế lực lớn nhất của nhân tộc chúng ta ở Triều Tịch Châu. Bọn họ là người của Phong Gia. Trong gia tộc của bọn họ có cường giả Bán Bộ Hằng Vương Tiên Cảnh. Đây là cường giả mà chúng ta không thể trêu vào được."
Tuy là truyền âm nhưng giọng nói của Lam Thừa Phong vẫn có chút run run, nhất là khi nhắc tới cường giả Bán Bộ Hằng Vương Tiên Cảnh( là cường giả chưa bước vào Hằng Vương Tiên Cảnh nhưng lại mạnh hơn cường giả Tinh Vương Tiên Cảnh viên mãn.) thì hắn lại càng run lợi hại.
Nghe được lời này thì Xuân Đức có điều suy nghĩ, hắn lại hỏi:
" Vậy Lam Gia so với Phong Gia chênh lệnh bao nhiêu? Mà thế lực cự đầu còn lại là gia tộc nào? "
Lam Thừa Phong nói:
" Lam Gia chúng ta cũng chỉ tương đương với một gia tộc phụ thuộc cỡ lớn của Phong Gia mà thôi. Chỉ một mệnh lệnh của Phong Gia thì Lam Gia của chúng ta ngay lập tức sẽ bị xóa sổ. Về phần thế lực cự đầu còn lại là Độc Cô gia tộc. Bên trong Thăng Tiên Tông hai gia tộc này có quyền lực vô cùng siêu nhiên vì vậy bọn họ làm việc chưa bao giờ kiêng kị gì cả."
Xuân Đức nghe xong thì cũng hiểu được thêm một ít về phân bố thế lực bên trong cái Triều Tịch Châu này, nói thực Triều Tịch Châu quá lớn, thế lực phân bố khắp nơi vô cùng phức tạp, cái hệ thống cai trị ở nơi đây nó phức tạp đến mức mà hắn mỗi lần nghe cũng cảm thấy u mê. Mà đây cũng chỉ là riêng nhân tộc thôi đấy, chứ những chủng tộc khác thì không biết còn như thế nào nữa.
Xuân Đức lúc này lại tiếp tục hỏi:
" Bọn chúng đến nơi này làm gì? "
Lam Thừa Phong lúc này có phần đắng chát nói:
" Là đến đoạt bảo vật, không biết người Phong Gia làm cách nào mà lại biết được bí mất ở nơi đây, đã vậy còn điều tra được nơi cất giấu vật kia. Tuy lão ca ta không biết vật kia là vật gì nhưng lần này đến đây Phong Gia mang theo 10 vị Tinh Vương Tiên Cảnh viên mãn thì lão bát ngươi cũng có thể biết vậy kia trân quý đến mức nào."
Truyền âm đến đây thì hắn hít một hơi thật sâu, sau đó lại tiếp tục truyền âm nói:
" Theo lão ca suy đoán thứ đồ vật kia rất có thể là một bộ hoàn chỉnh bí pháp do Đế Cấp cường giả để lại. Nếu như không có Phong Gia nhúng tay thì Lam Gia chúng ta sau này rất có thể sẽ thay thế bọn họ. Đáng tiếc. Đáng tiếc. "
Vì là truyền âm nên Lam Thừa Phong cũng không sợ người nào nghe lén, nên hắn cũng bạo gan nói ra những điều hắn suy nghĩ trong lòng.
Ngay vào lúc này ở gần đó Lam Nhuận Phát cũng truyền âm cho Xuân Đức.
" Lão bát tí nữa nếu người Phong Gia có yêu cầu gì thì lão bát ngươi cố gắng đáp ứng bọn họ. Không nên chọc bọn họ, chúng ta không phải đối thủ của người ta. Việc này mong lão bát ngươi hiểu cho mấy người bọn ta."
Xuân Đức nghe xong thì ánh mắt hắn lóe lên một tia u mang nhưng ngay sau đó liền biến mất, trong lòng hắn thì cười lạnh. Những người này bề ngoài thì giao hảo với hắn, cố gắng lôi kéo hắn gia nhập Lam Gia nhưng trên thực tế lại là đang lợi dụng hắn, rất nhiều việc giấu diếm hắn.
Bây giờ lại muốn hắn cuối đầu trước mặt kẻ khác để bảo vệ Lam Gia, không biết vì sao tự dưng trong lòng hắn sinh ra một loại cảm giác không vui, bỗng dưng hắn muốn giết chết tất cả những kẻ ở nơi đây. Có điều hắn cũng biết nếu vài ba tên thì hắn không ngán bất kì kẻ nào nhưng ở nơi đây quá đông một khi làm vậy thì hắn sẽ có kết cục rất thảm.
Mặt ngoài hắn vẫn bình tĩnh như thường, không lộ ra cái gì cả. Hắn truyền âm lại.
" Lão ca yên tâm, ta tự biết nặng nhẹ."
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng thì hắn đang nghĩ một hướng khác. Hắn quyết định hủy đi kế hoạch lúc trước, bây giờ hắn muốn dùng biện pháp cứng rắn khống chế toàn bộ Lam Gia. Còn về phần những kẻ ở trong nay hắn cũng không muốn cho kẻ nào còn đi ra bên ngoài nữa, tất cả đều phải nằm lại nơi đây.
........
Thời gian nhanh chóng đi qua. Mới đó lại thêm 5 canh giờ, có điều trong mấy canh giờ này cũng không có ai tìm đến nơi đây. Bên phía Lam Gia cùng Thái Gia ai có thể đến thì đều đã đến cả rồi những kẻ không đến thì hẳn bây giờ đều đã thành phân bón đất. Về phần người của Phong Gia thì không biết là bọn họ đang đợi người nào nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy đến.
Đúng lúc này từ hướng tây có tiếng nói chuyện truyền tới, mọi người ở nơi đây ngay lập tức nhìn lại. Vừa nhìn bọn họ liền đã thấy một đội ngũ gần 300 người xuất hiện trong tầm mắt bọn họ. Đi đầu là một thanh niên anh tuấn, tướng mạo bất phàm, cả người toát ra khí chất bá đạo.
Đi bên cạnh người thanh niên này là một thiếu nữ áo đỏ, dung mạo không biết ra làm sao bởi vì có mạng che mặt, có điều dựa vào thân hình của nàng thì cũng có thể phán đoán ra nàng ta là một mỹ nữ tuyệt sắc.
Cả hai người này đều còn rất trẻ nhưng đã có tu vi Tinh Vương Tiên Cảnh sơ kì. Theo phía sau hai người này còn có không ít tuấn nam, mỹ nữ, nhìn qua cũng có đến 60 người. Đi ở bên cạnh bao lấy những người này vào bên trong là một đoàn cường giả, không một tên nào dưới Tinh Vương Tiên Cảnh, khí thế cả đám toát ra vô cùng kinh người. Đặc biệt trong số đó có vài người có khí tức thâm sâu không lường được.
Thấy được những người này thì đám Phong Gia đang ngồi ở nơi đây ngay lập tức đứng dậy đi lên phía trước chào đón, không những bọn họ mà còn có người của Lam Gia cùng Thái Gia cũng như vậy. Xuân Đức cũng nằm trong số đó.
Âm thanh " Thiếu Chủ " cùng với " Đại tiểu thư " liên tục bị đám người hô lên. Xuân Đức lúc này không cần đoán cũng biết đám người mới đến là người của Phong Gia. Ngay lúc hắn đang quan sát con mồi của mình thì kẻ được gọi là thiếu chủ kia lên tiếng.
" Lam Gia, Thái Gia sao? Các ngươi cũng thật to gan lớn mật, phát hiện ra bí mật lớn như vậy mà lại dám không báo lên trên, các ngươi biết tội chưa? "
Tiếng quát của hắn như sấm, vang vọng khắp bốn phương tám hướng, nghe được tiếng quát thì đám người lão tổ cùng thành viên của hai gia tộc lúc này đều run lên, lúc này mấy tên lão tổ của hai tộc lập tức quỳ xuống cầu xin:
" Xin thiếu chủ khai ân, đám thuộc hạ biết tội. "