Một lần giáo huấn này trọn vẹn 2 canh giờ, hắn nghe hai người mắng mà có chút phát mộng, có điều đó chỉ là lúc đầu, về sau hắn nghe bên tai phải rồi ngay sau đó lại ra bên tai trái nên hắn cũng không mấy để tâm, hắn cứ gật gật đầu đi cho qua chuyện. Nghe xong một hồi hắn cũng không biết là hai người kia đã nói cái gì nữa.
Mãi khi hai người kia nói tới phần thưởng thì Xuân Đức mới bắt đầu chú tâm.
Tuyệt Bích lúc này không rõ lấy đâu ra một cái lồng, cái lồng kia nhìn rất giống một cái lồng chim bên trong giam cầm một tiểu thiên sứ có 4 cánh, tiểu thiên sứ kia hình thể rất nhỏ chỉ to bằng ngón tay cái có điều diện mạo của nàng ta rất rõ ràng, ngũ quan tinh xảo vô cùng, nhất ra từ trên cơ thể nàng ta còn tản mạn đi ra một luồng khí tức dịu nhẹ khiến người ta rất dễ chịu.
Tuyệt Bích đưa cho Xuân Đức cái lồng nói:
“Thứ này rất có lợi đối với ngươi đấy, có nó sau này ngươi cũng sẽ không làm ra mấy cái hành động điên khùng như vừa rồi.”
Xuân Đức cầm cái lồng, đánh giá tiểu thiên sứ bốn cánh phía bên trong kinh ngạc hỏi:
“ Trưởng lão, thứ này tên là gì mà người lấy ở đâu vậy? Nhìn rất đẹp à, có hay không cho ta vài con.”
Tuyệt Bích nghe vậy thì ném cho Xuân Đức một cái bạch nhãn, sau đó nói:
“ Thứ này là đại chiến thời kỳ trước ta ở bên Thiên Giới, chém giết một cái thế lực lớn đoạt được,nó gọi là thánh linh, tiểu tử ngươi cố gắng tu luyện đi sau này thời kỳ hỗn loạn tới liền có thể đi qua Thiên Giới mang về vài con.”
Thiên giới là nơi ở của đám tinh linh tộc cùng đám người chim tự gọi bản thân là thiên sứ. Nghe nói Thiên Giới cũng giáp ranh với Ma Giới, bên kia tài nguyên phong phú, nên lần nào tới thời kỳ hỗn loạn cũng là mục tiêu của Ma Giới, cùng một vài giới khác.
Xuân Đức muốn vài con là để cho mấy đứa em gái mà thôi, hắn nhìn tiểu thiên sứ này cũng rất dễ thương nếu tặng cho mấy đứa em gái thì hẳn mấy nha đầu kia sẽ rất ưa thích, có điều bây giờ chỉ có một con hắn đành giữ lại vậy, nếu mà tặng con này cho một người thì sẽ bị mấy đứa con lại nói là bất công. Ài, thực sự đau đầu hết sức.
“ Vâng, trưởng lão, ta sẽ cố gắng tu luyện sau đó đi qua Thiên Giới mang về nhiều vài con.”
Tuyệt Bích nghe vậy thì hết ý, không biết nói gì cho phải. Đang lúc này, ở bên cạnh Tuyệt Sát lại lên tiếng:
“ Nếu như thất trưởng lão đã có quà cho ngươi thì ta đương nhiên cũng không thể thiếu, ngày trước ta ở bên Thiên Giới cũng đạt được một con vật kỳ lạ, ta cũng không rõ thứ này là gì nhưng biết nó hẳn là một con vật rất mạnh mẽ.”
Vừa nói nàng vừa lấy ra một con vật nhỏ đưa tới trước mặt Xuân Đức, Xuân Đức nhìn con vật nhỏ trong tay Tuyệt Sát thì có chút không biết nói gì.
Con vật nhỏ kia nhìn rất khả ái, nó béo ục ịch, cái bụng tròn vo, toàn thân bao phủ bởi một lớp lông màu vàng,nó còn có một cái đuôi xù trên lưng còn có hai đôi cánh thịt bé tí, Xuân Đức vừa nhìn thì khóe miệng không khỏi cong lên.
Có điều hắn cũng không từ chối, mấy con vật nhỏ này nữ tử rất thích, sau này mang tặng cho mấy đứa em gái thì còn gì tuyệt hơn.
Tiếp nhận con vật nhỏ từ trong tay Tuyệt Sát, Xuân Đức mỉm cười nói:
“ Cảm ơn trưởng lão, ta thực sự rất ưa thích.”
Tuyệt Sát nhìn nụ cười chân thành trên mặt Xuân Đức thì cũng không khỏi mỉm cười nói:
“ Ngươi ưa thích liền tốt rồi, về nhà nhớ đối đãi tốt với nó, sau này nó nhất định là một trợ thủ. Còn đây là phần thưởng mà ngươi đạt được. Tổng cộng là 52 vạn cực phẩm ma thạch, cái này là tính thêm cả lần trước rồi, có số ma thạch này thì ngươi cũng không cần lo về mặt tài nguyên tu luyện rồi.”
Vừa nói nàng ta vừa lấy ra một cái nhẫn không gian đưa cho Xuân Đức, Xuân Đức nhận lấy nhẫn không gian thì nói tiếng cảm ơn, sau đó cũng liền cất đi mà không cần kiểm tra gì cả, đối với hắn mà nói thì bấy nhiêu đây cũng chẳng đáng là bao, lần trước hắn nhận lấy tài nguyên mà hai người Niệm Niệm cùng Vô Vô đưa cho bên trong cực phẩm ma tinh tuy không nhiều nhưng cũng có vài núi. Vì thế 52 vạn cực phẩm ma tinh đối với hắn không có bao nhiêu ý nghĩa nhưng dù sao có còn hơn không.
Tiếp đó hắn cùng với hai người nói chuyện với nhau thêm một lúc, hỏi thăm một vài vấn đề, đương nhiên trong đó cũng có vài vấn đề liên quan đến Táng Thần Uyên, có điều hai người này đối với Táng Thần Uyên cũng không rõ ràng,chỉ biết nơi đó là một hung địa rất đáng sợ, có cấm tộc bên trong sinh sống.
Nhưng mà qua nói chuyện với hai người, Xuân Đức lại chiếm được một cái tin tức quan trọng, đó là Táng Thần Uyên không phải khi nào cũng mở ra, mà chỉ có thời kỳ hỗn loạn bắt đầu thì nó mới mở ra mà thôi.
Nghe được cái tin tức này thì Xuân Đức cảm thấy buồn phiền không thôi, hắn biết thời kỳ hỗn loạn sắp tới nhưng là khi nào tới còn rất khó nói trước.
Chia tay với hai vị trưởng lão chiến đường, hắn lúc này lại một thân một mình đi rời khỏi “Sinh Tử Chiến Đài” trở về nhà. Bây giờ cũng đã gần 5 giờ sáng rồi, có điều trời vẫn còn tối đen, trên đường cũng không một bóng người, gió lạnh thổi qua khiến cho Xuân Đức cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Ngửa đầu nhìn trời thở dài một cái, sau đó hắn lại lặng lẽ bước đi, bước đi trên con đường hiu quạnh. Thân ảnh lẻ loi của hắn nhanh chóng biến mất trong đêm tối mịt mờ.
…….
Không qua bao lâu thì hắn lại một lần nữa trở về tiểu viện của Khúc Hồn, vừa về tới nơi đây thì hắn liền nhìn thấy Nhiễm Quân đang đợi hắn ngoài cửa.
Nghe được tiếng bước chân, Nhiễm Quân liền ngẩng đầu nhìn, khi thấy Xuân Đức đang từ từ đi vào trong tiểu viện thì nàng liền đứng dậy chạy tới trước mặt Xuân Đức bất mãn nói:
“ Lão đại, người đã đi đâu vậy, làm sao bây giờ mới về? Ta còn tưởng lão đại bị ai bắt đi mất rồi.”
Nhìn tiểu nha đầu trước mắt, Xuân Đức trong mắt không khỏi hiện lên một tia sáng khác thường, hắn cảm thấy tiểu nha đầu này đôi khi cũng rất đáng yêu,tuy bình thường có đôi chút tính tình tiểu thư nhưng tính cách vẫn là rất được. Hắn là một người giả dối nhưng lại không thích người bên cạnh mình cũng giả đối như hắn, hắn thích người đơn thuần giống nha đầu trước mắt.
“ Đi ra ngoài dạo một vòng mà thôi, nha đầu ngươi không đi tu luyện sao?”
Nhiễm Quân buồn phiền nói:
“ Tu luyện chán muốn chết, ta chẳng muốn tu luyện chút nào, ta ở đây đợi ngươi về nói chuyện cho vui.”
Nghe Nhiễm Quân nói vậy thì Xuân Đức không khỏi xoa đầu nàng vài cái rồi nói:
“ Thôi vào trong nhà đi, ngoài này gió lạnh.”
Tiếp đó Xuân Đức đi vào trong nhà, Nhiễm Quân làm cái đuôi nhỏ đi theo phía sau.
Căn tiểu viện của Khúc Hồn tuy không phải rất lớn nhưng được cái cũng không thiếu phòng ở, nơi này có đến bốn gian phòng, Xuân Đức cùng Nhiễm Quân tùy tiện chọn một cái ở lại.
Hai người vào trong, nói chuyện với nhau một hồi, cũng không rõ Xuân Đức đã nói cái gì nhưng sau một lúc thì Nhiễm Quân sắc mặt vui vẻ quay về phòng của mình tu luyện.
Nhiễm Quân đi rồi, Xuân Đức lúc này lấy ra cái lồng giam tiểu thiên sứ bốn cánh cùng với con vật nhìn giống quả cầu lông kia.
Hai con vật nhỏ này sau khi bị Tuyệt Bích cùng Tuyệt Sát giải khai khế ước thì trở nên rất không nghe lời, bọn nó nhìn Xuân Đức đối với ánh mắt đầy thù địch, nhất là tiểu thiên sứ bốn cánh, ánh mắt nàng ta nhìn Xuân Đức mang theo oán hận nồng đậm.
Khóe môi Xuân Đức khẽ cong lên, hắn nhìn hai con vật nhỏ trước mắt cười nói:
“ Lại muốn làm loạn rồi nhưng mà đây là lần đầu cũng là lần cuối nếu còn có lần nữa ta không ngại bóp chết các ngươi.”
Vừa nói Xuân Đức đồng thời để lộ ra hơi thở Địa Ngục Ma Long của bản thân, ngay khi cảm nhận được hơi thở hung tàn, cuồng bạo, khát máu từ trên người Xuân Đức tản mạn đi ra, ngay lập tức hai con vật nhỏ liền chết lặng, ánh mắt sợ hãi nhìn Xuân Đức.
Cái gì thù địch, cái gì oán hận, cái gì không cam lòng ở sát na khi cảm nhận được hơi thở của Xuân Đức tất cả đều tan biến, tất cả những cảm giác kia biến mất thay vào đó là cảm giác kính sợ tột cùng.
Xuân Đức thả ra khí tức của bản thân mấy hô hấp sau đó liền thu hồi. Hắn nhìn hai con vật nhỏ nói:
“Sau này các ngươi sẽ là sủng vật của ta. Ngoan ngoãn nghe lời ta sẽ không bạc đãi các ngươi. Tiểu chút chít ngươi sẽ gọi là Thanh Linh, còn béo ú ngươi sẽ gọi là Mao Lý Cầu. Được rồi, qua một bên chơi đi, ta bận đi tu luyện.”
Xuân Đức vừa nói vừa mang ra một đống lớn cực phẩm ma thạch để qua một bên đưa cho Thanh Linh và Mao Lý Cầu xem như đồ chơi.