Xuân Đức ôm lại bảo bảo rồi tiếp tục nói:" hòa khí sinh tài, mọi người không cần phải nóng như vậy".
Mọi người trong lòng thóa mạ tên đeo mặt nạ này, hòa khí mà không nói một lời chém một vị nguyên anh cao thủ, trong lòng họ trăm mối tơ vò không giải thích được rất khó chịu.....
Người thiếu niên kia vẫn là lên tiếng đạo:" Các hạ là muốn làm gì? chúng ta không có oán thù gì đi chứ" nói xong hắn chăm chăm nhìn Xuân Đức.
Xuân Đức cũng không nhiều lời nữa, nhìn xuống tiểu nha đầu như có như không đạo: " chuẩn bị giết người xấu á"
Vũ Y hưng phấn gật đầu, nhìn chằm chằm vào mọi người.
Bọn sơn tặc và thiếu niên: "....."
Cái này mẹ nó ngươi mới là người xấu, cả nhà ngươi mới là người xấu, ban đêm đi giết người cướp của còn ra vẻ ta rất lương thiện.Nhưng bọn họ có tức cũng không làm gì được người ta cơ mà, người ta tiện tay là tiêu diệt một tên nguyên anh trong bọn họ chỉ có nguyên anh trung kì mà thôi.
Thiếu niên lần nữa mở miệng phân phó " đem hết tài sản cho vị đại nhân này, nhanh lên" rồi sau đó 1 tên đại hán đi nhanh chân đi ra ngoài, Xuân Đức cũng theo sau xem bọn này lỡ may giấu diếm món bảo bối nào đó, người với người không thể tin được.
Mới ra ngoài bọn sơn tặc đứng ngốc tại chỗ, bên ngoài đâu có vẻ gì là chỗ cho người sống, nơi này đã không có một bóng người, mọi thứ có giá trị đều đi đâu mất, đến cả cái cửa cũng không còn
, khắp nơi chỉ có ánh trăng gió thổi hiu hiu, trông có vẻ như thơ như mộng, nhưng bọn họ chỉ thấy lạnh cả người những lâu la kia đi đâu...? họ nghi ngờ người mới đến là 2 con ma thú cao cấp biến thành và.....
nghĩ đến đây thì bọn họ không dám nghĩ tiếp nữa... càng nghĩ càng thấy sợ, tên dẫn đường đi mà chân cứ run run.
Đi theo phía sau Xuân Đức thấy kì quái, tâm lý nghĩ bọn này mới ra bị trúng gió à.Đi trong một hang động lớn sau khi mở một cánh cửa đá nặng nề thì bên trong có kim tệ chất thành núi, ma tinh thành từng hòm, châu báu dị vật nhiều vô số, Hắn cũng không ngờ làm sơn tặc lại giàu như vậy?
Thu hết mọi thứ trong sơn động hắn lại nhìn về mấy tên sơn tặc còn lại. Mọi người đánh cái rùng mình tên này sẽ không thú tính đại phát ăn bọn họ chứ, mọi người lui lại một bước để cảm thấy an toàn hơn.
Thấy bọn họ như lại Xuân Đức rất thỏa mãn lòng hư vinh của mình đạo " Đưa hết nhẫn trữ vật đây"
Mọi người cũng không dám nói gì thêm đưa nhẫn trữ vật ra tuy đau lòng nhưng so với cái mạng nhỏ thì lại không trọng yếu.
Thấy hắn đã nhận được nhẫn trữ vật mà chưa chịu đi thiếu niên lại hỏi: " không biết đại nhân có việc gì phân phó nữa không? ".
Xuân Đức gật gật đầu đạo: " ừm, các ngươi biết thế lực nào ở gần đây không, ta chuẩn bị đi đến đó".
Mọi người có chút không nói gì, ngươi suy nghĩ nãy giờ là việc này đấy à. Thiếu niên nói " Đại nhân không biết nếu muốn đánh chiếm tiền tài thì những thế lực thâm căn ở đây, thì còn có đệ tử tông môn và môn đồ của học viện đi vào Huyết Long Sâm Lâm là có tiền nhất ".
Xuân Đức mắt sáng lên đạo: " Ý ngươi là đánh cướp những người này" nghĩ một lát hắn nói, "những người đó cũng phải cướp, nhưng mấy thế lực gần đây cũng không thể buông tha được".
Xuân Đức chỉ vào thiếu niên nói tiếp: " chọn một người quen thuộc địa hình, biết thế lực gần đây đi cùng ta và ngươi, còn 10 người còn lại thì đi tìm kiếm người đi lịch luyện".
Thiếu niên hắn thầm nói mình lắm miệng tự dưng đi chịu khổ, hắn bất đắc dĩ gật đầu. Phân phối thuộc hạ rồi hắn không cần thuộc hạ tự mình dẫn đường cho Xuân Đức.
Trong vòng một đêm gần 20 thế lực sơn tặc bị diệt, và nổi lên một nhóm đạo tặc mới " Đụng Là Giết".
Vài ngày sau, thanh danh bất phân thiện ác của bọn thổ phỉ " Đụng Là Giết" đã lan rộng trong khu vực huyết long sâm lâm, thế lực này đi đến đâu thì nơi đó không còn một người chỉ còn lại vài người có tu vi hùng hậu.
Ngồi trong một căn phòng có 72 người đa số là nguyên anh sơ kì mọi người đang nhìn thiếu niên ngồi trên chủ vị đang đùa nghịch với một tiểu cô nương, tiểu cô nương cười khanh khách nhìn rất đáng yêu. Nhưng mọi người ở đây đều biết nha đầu này không phải cái gì thiên sứ hay tinh linh gì mà là một con yêu ma giết người không chớp mắt.
Có những sơn trại bị nàng giết tất cả, mỗi người đều bị một đao phân thấy, nghĩ đến tình cành như vậy mấy đại nam tử ở đây thấy lạnh cả tim. Bầu không khí có vẻ rất quái dị.
Bỗng nhiên một tên lâu la vào thông báo cho 1 nữ tử duy nhất trong những người ngồi dưới, nàng bước ra đạo: