Ở bên kia cửa khẩu là một cái bình nguyên vô cùng rộng lớn, nơi đó đã được xây dựng nên một cái thành trì rộng lớn không thấy bờ bến, tường thành cao lớn bên trên phù văn của tu la tộc cùng nhiều tộc loại khác đang lập lòe. Liên tục có các tu sĩ từ bên trong thành trì bay tới đội quân đang tập kết trước cửa khẩu.
Nhìn thấy tràng cảnh đồ sộ như vậy nhưng Xuân Đức cũng không có biểu cảm gì quá lớn. Hắn lúc này chuyển qua chú ý tới tình cảnh trên biển, phải biết xung quanh lục địa phương bắc chính là biển bao quanh nên so với cửa khẩu nơi kia thì tình hình trên biển khiến hắn chú ý nhiều hơn.
Tình hình trên biển phải nói càng thêm bết bát, gần như cứ cách 3 ngàn dặm đường ven biển thì lại có một đội quân cấu tạo từ nhân ngư cùng quái vật biển mò lên bờ tấn công nhân loại. Quân đội của Xuân Đức mặc dù chiến đấu cường hãn số lượng cũng rất lớn nhưng so với biển cả thì đúng là cái xì hơi cũng không bằng.
Xuân Đức nhìn thấy tình cảnh thế này thì biết mấy cái đại lục khác đã có một cái hiệp ước gì rồi, muốn đồng loạt tấn công tiêu diệt hắn, tiêu diệt đi mối nguy hiểm có thể đe dọa tới bọn họ.
Ngay lúc này đây cửa phòng một lần nữa được mở ra, một cô gái xinh đẹp, thần tình bình thản đi vào bên trong. Nàng dùng ánh mắt như cười như không nhìn Xuân Đức hỏi.
" Tìm ta gấp vậy có chuyện gì cần tới ta sao? "
Xuân Đức đang suy tư nghe âm thanh này thì bất giác nhìn lại, sau khi thấy Tuyết Anh thì hắn cười nhẹ một cái nói:
" Đương nhiên là cần nhờ việc thì mới gọi tới chứ, bằng không gọi tới làm gì. "
Xuân Đức chỉ tay vào tiểu nha đầu tiểu Vi cùng thằng cháu Trương Tuấn nói:
" Nhờ cô chăm sóc cho hai đứa bọn nó nhé, mang tới học việc đào tạo bọn nó giúp ta. Cô bé kia thể chất đặc thù nên tạm thời không cần tu luyện cái gì cao siêu chỉ cần luyện thể là được, với nó còn nhỏ nên ưu ái một chút. Còn về phần thằng bé kia thì tùy cô, miễn không chết là được."
Nghe lời này đang ngồi một bên Trương Tuấn cảm thấy muốn khóc quá, làm sao hai người cùng là cháu mà lại bị phân biệt đối xử như vậy. Còn về phần nhóc tỳ tiểu Vi thì hai mắt ngấn lệ,bò từ trên ghế xuống chạy lại đến bên chân Xuân Đức dùng tay giật giật quần hắn.
Xuân Đức thấy biểu hiện của con bé thì có phần hơi ngạc nhiên, hắn còn tưởng rằng con bé đang còn nhỏ vậy thì chưa hiểu được nhiều mới phải chứ. Hắn ngồi xuống ôm nhóc tỳ lên sau đó đi tới bên cạnh Tuyết Anh nói:
" Bé con đường khóc. Sau này tiểu Vi đi theo chị gái xinh đẹp này. Cậu còn bận rất nhiều việc khi nào rảnh thì sẽ tới thăm tiểu Vi. Tiểu Vi ngoan thì cậu sẽ thường xuyên tới thăm cùng mua quà cho, có được không?"
Hai bàn tay nhỏ nhắn của nhóc tỳ nắm chặt lấy áo của hắn, hai mắt to tròn nhìn hắn kiên cường, sau đó bé con gật gật đầu. Xuân Đức thấy vậy thì rất thỏa mãn gật đầu xoa xoa đầu bé con, dù sao hắn đi giết người cũng không thể để cho một đứa bé mới có tí tuổi đầu chứng kiến được. Như vậy sẽ làm sau này đứa bé phát một cách tiêu cực.
Thấy Xuân Đức quan tâm đứa nhỏ như vậy thì Tuyết Anh đang đứng bên cạnh lúc này mới ôn nhu hỏi:
" Người nhà của ngươi sao? "
Xuân Đức gật đầu nói:
" Cháu gái ta đấy. Ta gửi gắm hai đứa nhỏ cho ngươi nhớ giúp ta dạy dỗ bọn nó cho tốt."
Tuyết Anh nở một nụ cười xinh đẹp nói:
" Ngươi cứ yên tâm ở ta. Sau này lúc người gặp lại bọn nó nhất định sẽ thành những người tài giỏi cùng hiểu chuyện."
Xuân Đức bế bé con tiểu Vi đưa cho Tuyết Anh ôm sau đó nói:
" Ta cũng trông mong là như vậy. Được rồi cô mang hai đứa nó đi, bây giờ ta còn có việc bàn bạc với Mai Anh, khi khác rãnh ta sẽ đến gặp cô."
Tuyết Anh gật đầu đáp:
" Ừm, vậy ngươi làm việc đi."
Nói xong nàng mang theo Trương Tuấn cùng Trương Hà Vi đi ra ngoài phòng làm việc. Sau khi đi ra ngoài thì tiểu Vi cùng Trương Tuấn đồng thời nhìn về căn phòng đang khép kín cửa kia.
Đi trên đường thấy hai đứa nhỏ tâm sự nặng nề nên Tuyết Anh an ủi:
" Không cần quá lo lắng, rất nhanh hai đứa sẽ hòa hợp với nơi đây mà thôi. Bây giờ đi tới học viện của chúng ta, nơi đó sẽ có rất nhiều thứ thú vị chờ đợi hai đứa."
Trương Tuấn cũng không có nói gì nhiều mà chỉ là khẽ gật đầu. Sau đó tiếp tục đi theo phía sau của Tuyết Anh. Sau khi vượt qua liên tiếp 8 cái truyền tống thì ba người cũng bước vào học viện của Ác Ma Điện.
Trương Tuấn cùng tiểu Vi vừa tới nơi đây liền bị choáng ngợp trước cảnh tượng trước mắt. Một khu kiến trúc rộng lớn được bố trí vô cùng hợp lý, có hoa thơm nước chảy, côn trùng, chim thú khắp nơi. Chỉ cần liếc mắt liền có thể thấy được rất nhiều học viên mặc đồng phục giống nhau đang cùng nhau luyện tập pháp kỹ, võ kỹ....
Tuyết Anh sau đó lại dẫn Trương Tuấn tới học viên lớp sơ cấp. Trên đường đi ai nhìn thấy Tuyết Anh cũng đều cúi đầu chào nàng gọi hai tiếng viện trưởng, Tuyết Anh cũng mĩm cười ôn hòa cười đáp lại những người học viên kia.
Nàng không cười thì thôi, vừa cười lên lập tức khiến cho cả đám học viên cả nam lẫn nữ ngất ngây con gà tây đứng nơi đó nhìn theo mãi cho tới khi thân ảnh nàng biến mất.
Đi tiếp đến tầng 989 tới một lớp học gần cuối hành lang. Tuyết Anh mang theo Trương Tuấn đi vào bên trong phòng học. Nơi đây có không dưới 200 học viên đang ngồi. Nàng vừa vào bên trong thì cả lớp trong nháy mắt yên lặng lại, đến cả vị thầy giáo đang giảng bài bên trên cùng ngưng lại.
Nhìn mọi người Tuyết Anh cười ôn nhu sau đó mới nói:
" Làm phiền mọi người rồi, ta chỉ xin mọi người một chút thời gian hẳn mọi người không lấy làm phiền."
Ở bên dưới ngay lập tức đáp lại:
" Không có."
Tuyết Anh lúc này vẫn mĩm cười tiếp tục nói:
" Hôm nay chúng ta có thêm một người bạn mới. Các em sau này nhớ giúp đỡ lẫn nhau. Được rồi mọi người tự làm quen với nhau nhé, ta còn có việc cần phải làm."
" Tạm biệt viện trưởng xinh đẹp."--- Đám học viên ở bên dưới lại cùng một lúc rống lên, cả đám thiếu điều nhảy ra ngoài hét cho cả thiên hạ biết.
Trương Tuấn lúc này nhìn thấy tình cảnh như vậy cũng lau mồ hôi trên trán, hắn biết là vị viện trưởng kia rất xinh đẹp nhưng cũng không cần cuồng nhiệt đến mức như vậy chứ.