" Tà Long làm sao ngươi lại nghĩ ra được cách hay như vậy. Như thế này chúng ta có nguồn máu huyết cùng linh hồn lực dồi dào, mà ngươi có định cho tên nào vượt qua mười tầng mộng huyễn không thế? "
Tà Long cười hắc hắc nói:
" Làm sao có thể vượt qua được, duy ở tầng 1 bọn họ không có mấy ngàn năm đừng mong vượt qua. Nhưng cái này cũng không tính những người kia bị thiệt, bên trong kia tu vi vẫn tăng lên như bình thường, với những cơ duyên bên trong đó đều là thật mà. Cái này gọi là nuôi béo kiếm lời."
Tuyết Anh chỉ là liếc nhìn hai tên gia hỏa âm hiểm này một cái rồi tiếp tục uống trà đọc sách. Nàng cũng không có nhiều âm mưu quỷ quái như hai tên này nên nàng biết điều im lặng lắng nghe học hỏi.
" Như vậy chúng ta có nên gia tăng không gian để thu nạp thêm người khác đến không? " Đại Bạch hỏi.
Tà Long lắc đầu đáp:
" Như vậy là được rồi, bây giờ cũng đâu có mấy người. Chỉ có vài triệu người, chắc phải ra ngoài tuyên truyền mới được.Tốt nhất là cứ loại bỏ một đám chiếm được một ít cơ duyên cho bọn chúng ra bên ngoài truyền bá là nhanh nhất. Giới hạn một người bị chết 3 lần sẽ bị cấm tham gia trong 10 năm, Các ngươi thấy sao? "
" Ta không ý kiến." --- Tuyết Anh nói.
Đại Bạch tính toán một chút sau đó nói ;
" Ta thấy kiểu này cũng được nhưng nơi tổ chức nên chuyển qua Ác Ma Thành-03 đi. Ác MA Thành-02 sau này chúng ta cần quy hoạch những cái khác. Với người ngoài liên tục vào Ác Ma Thành-02 sẽ khiến cho đám tín đồ không thoải mái. "
Tà Long gật đầu đáp:
" Ngươi suy nghĩ chu đáo, mà đúng rồi đám ngu ngốc kia có dị động gì không? "
" Ngươi nói đám liên minh diệt ma với các chủng tộc khác sao? "--- Đại Bạch nói.
Tà Long gật gù: " Không nói bọn chúng thì còn ai vào đây, nhìn bọn chúng thật ngứa mắt nếu không phải Củ Cải nói không cần giết tuyệt thì ta đã mang binh dọn dẹp từng tên một."
" Ngươi vẫn tà tính như xưa, hắc hắc, chuyện này ta không nắm rõ ràng lắm, bấy lâu nay ta đang phải tổ chức sự kiện đón xuân mà, việc tình báo là của Tuyết Anh mà." Đại Bạch trả lời.
Tuyết Anh đặt quyển sách xuống sau đó lấy ra một cái mật thư đưa cho hai người. Hai người Tà Long cùng Đại Bạch nhìn qua một chút thì đều nở một nụ cười lạnh. Đại Bạch nhìn Tà Long nói:
" Đám kia không dám đường đường chính chính đánh một trận mà lại chơi trò ám hại người ở chi nhánh của chúng ta. Việc này có cần phái người đi không? "
Tà Long uống một bát rượu màu đỏ cạn sạch sau đó lạnh lẽo nói:
" Không ngờ lại có thêm mấy cái Tam Tinh cùng Tam Tinh đỉnh phong tông môn nhúng tay vào. Bây giờ nhân thủ chúng ta ít quá, chỉ còn lại vài trăm triệu Bất Diệt Cảnh nếu phân tán ra cũng không làm được gì. Đợi Củ Cải về rồi tính, bây giờ tạm thời co rút lại lực lượng bên ngoài về."
Đại Bạch ánh mắt cũng rất lạnh nói:
" Chỉ là đám tiểu hài tử vậy mà bọn chúng cũng nhẫn tâm giết hết. Giết người của chúng ta cũng đã đành vậy mà đến đám bọn nhỏ cũng không tha. Mỗi nơi cũng có gần vạn... đáng tiếc."
Tà Long cũng không nói gì thêm mà tiếp tục uống rượu. Một lúc lâu sau hắn mới nói:
" Mạnh được yếu thua đây là pháp tắc của thiên địa rồi. Bọn chúng thấy Ác Ma Điện lúc này thực lực 10 không còn một nên muốn dằn mặt một chút đó mà, đáng tiếc thực lực của ta bây giờ không thể khôi phục đến toàn thịnh bằng không... thôi kệ nó đi."
Đại Bạch gật đầu, suy tư một chút hắn nói ra ý kiến bản thân:
" Bây giờ chúng ta rút tất cả về hay là vẫn để tình trạng như vậy. Dù sao cũng liên quan tới vấn đề mặt mũi. Nếu rút về chẳng khác nào công bố Ác Ma Điện sợ bọn họ."
Tuyết Anh lúc này đặt sách xuống bàn sau đó lại ném ra một tờ giấy nói:
" Ta đã hạ lệnh triệu tập tất cả thành viên Ác Ma Điện từ các nơi trở về lấy danh nghĩa là về ăn tết. Danh dự cũng không có tổn hại, mà ở những nơi kia cũng an toàn đợi Củ Cải về thì chúng ta lại chiếm lại. Dù sao chúng ta luôn cần phải thay máu phải không? "
" Thế cái tờ giấy là gì? " Đại Bạch chỉ tờ giấy trên bàn hỏi.
" Thông tin tổn thất của chúng ta ở nhưng các chi nhánh bị tập kích, hai người các ngươi nhìn một chút sau đó quyết định đám kia xuất huyết như thế nào."
.........
Trong khi cao tầng Ác Ma Điện đang lên kế hoạch sau này thì sự kiện " Như Mộng" mà Ác Ma Điện tổ chức bắt đầu được lan sa, rất nhiều người mộ danh mà tới.
Trong lúc mọi người đang hào hứng bừng bừng tham gia cuộc thi thì hai thông báo khiến cho mọi người vui mừng khôn tả cùng buồn rầu không nói nên lời.
Thông báo 1: Như Mông cuộc thi sẽ chuyển qua Ác Ma Thành -03 tất cả mọi người có tu vi Hóa Thần Hậu kì đều có thể tham gia, phí tham gia tăng từ 1 thành máu huyết bản thân lên 4 thành. Sau ba lần thất bại thì sau 1 năm không thể tham gia.
Thông báo 2: Tất cả những vật phẩm bên trong Như Mộng sự kiện đều là thật mọi người có thể mang ra ngoài nhưng nếu không phải vật phẩm Như Mộng sự kiện sẽ không thể mang vào bên trong, mang vào được cũng sẽ không thể sử dụng. Tất cả vật phẩm bên trong sự kiện đều sẽ có ấn kí là một bông sen màu đỏ cùng mã số vật phẩm. Thông báo sẽ áp dụng từ lúc thông báo xuất hiện, người đang tiến hành cuộc thi sau khi ra ngoài mới phải áp dụng luật mới.
Xem xong thông báo có người không nhịn được phàn nàn:
" 4 thành máu huyết cũng không sao, đến 8 thành cũng được nhưng làm sao hết 3 lần thì một năm sau mới có thể tham gia. Như vậy bên trong kia không phải qua mấy chục năm rồi sao? Lúc chúng ta vào lại không phải thiệt thòi sao? "
Một ông lão già dặn phân tích nói:
" Chắc số lượng người tới càng ngày càng đông nên Ác Ma Điện phải hạn chế số lượng người tới tham gia bằng không sẽ quá tải mất, ta suy đoán sau này quy định người vào sẽ càng ngày càng khắt khe."
Bên cạnh một người khác nói thêm:
" Ngươi nên biết đủ, ngươi thấy ai chiếm được cơ duyên mà chỉ mất máu liền đạt được không? Ngày trước không phải vì một ít linh thạch mà đánh nhau sống chết sao, bây giờ người ta gần như cho không các ngươi rồi thì đừng quá tham lam, yêu cầu này nọ. Ta thấy Ác Ma Điện đây là muốn tạo cho mọi người tăng cao thực lực thúc đẩy sự phát triển của tu chân giới."
" Phải, Trần ca nói có lý. hừ, lòng tham không đáy"--- Một kẻ khác phụ họa.
" Chỉ là Luyện Hư cảnh con kiến hôi cũng ý kiến này nọ." Một cô gái diễm lệ tu vi Sinh Tử Cảnh khinh miệt nói.
Người xung quanh nhao nhao phụ họa, nói tới tên tu sĩ Luyện Hư đỏ mặt đứng nơi đó. Bị chỉ trích nhiều như vậy nhưng hắn cũng không rời đi. Vì cơ duyên cả đời bị chửi vài câu chẳng đáng là gì.