Sau một hồi vui đùa thì mọi người đã nghiêm túc trở lại, cả đội ngũ 13 người thêm Xuân Đức nữa là 14 người cùng nhau lên đường. Nói thì nói vậy thôi, thực tế là mười ba người kia thích làm gì thì làm còn Xuân Đức thì lẳng lặng đi ở phía sau đội hình, làm nhiệm vụ bảo mẫu.
Công việc bây giờ của đám người Thiên Hoa cũng chẳng có gì nặng nhọc chỉ cần đi tìm một ít tiên thú rồi giết chết là xong, mấy người bọn Thiên Hoa nếu có không giải quyết được thì còn hắn nữa cơ mà. Không có gì phải lo lắng.
Khoảng 2 -3 giờ sau.
Đội ngũ của Xuân Đức đã thoát khỏi khu vực núi lửa tiến vào trong một khu rừng. Cũng không biết hôm nay là ngày gì mà đi suốt cả một quãng đường dài cũng không gặp được một con tiên thú nào gọi là.
Xuân Đức buồn chán nói:
" Vì sao mãi mà chẳng thấy một con tiên thú nào cả vậy? Không phải tiên thú nơi đây đều xuống dưới lòng đất sinh sống rồi chứ."
Réc réc...réc réc...
Xuân Đức vừa mới mở miệng nói xong thì từ phụ cận gần đó phát ra những âm thanh rợn người, một con sinh vật thân cao ba mét, sau lưng có cánh,hai chân đứng thẳng, bàn tay hai ngón có móng vuốt lấp léo hàn mang xuất hiện.
Khi Xuân Đức còn chưa biết cái loại sinh vật này là thứ quỷ gì thì Thiên Tử Bình đi ở trước nhất đội ngũ đã hét lớn:
" Một con Nghi Binh Vương trưởng thành, mọi người cẩn thận, tốc độ nó rất nhanh đấy."
Không cần Thiên Tử Bình nhắc nhở mọi người lúc này đã tự động kết thành chiến trận, mấy thứ bảo vật tùy thân cũng đã được mang ra. Cẩn thận đề phòng con Nghi Binh Vương kia bất ngờ tấn công.
Xuân Đức đứng sau đội ngũ nhìn thấy tình cảnh như vậy thì không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, hình như đám ngốc này quên mất hắn rồi thì phải, làm quái gì chỉ vì một con tiên thú cấp Luyện Hư hậu kì mà sốt sắng lên quá vậy.
Có điều nhìn thấy mọi người hăng hái như vậy hắn cũng không có ra tay làm gì, đôi khi làm đại nhân vật quan sát đám hậu bối chiến đấu cũng là một thú vui tao nhã.
Khi Xuân Đức vừa tìm được vị trí đẹp ngồi xuống quan sát thì con Nghi Binh Vương kia cũng đã dẫn đầu tấn công. Nó kêu lớn mấy tiếng " Réc réc réc" sau đó cả người nó được bao phủ bởi một luồng hào quang màu xanh. Tiếp theo nó nhắm thẳng Thiên Tử Bình mà lao đến.
Ngay khi nó vừa động thì đội ngũ của Thiên Hoa cũng động, gần như cùng một lúc mọi người đều phát động công kích hướng về con Nghi Binh Vương.
Kiếm quang, đao ảnh, tiên thuật đủ loại màu sắc phô thiên cái địa đánh về con Nghi Binh Vương, riêng Thiên Tử Bình lại lấy ra một tấm thuẫn che chắn phía trước.
Rầm rầm..rầm rầm...
Vô số tiên thuật đánh lên hào quang màu xanh bên ngoài của con Nghi Binh Vương nhưng cũng chẳng hề làm hào quang kia suy yếu đi, nó vẫn rực sáng như vậy. Đám người Thiên Hoa nhìn thấy cảnh này thì lập tức sắc mặt biến đổi,khó coi hẳn lên.
Khi những người này còn chưa nghĩ ra biện pháp đối phó với con Nghi Binh Vương thì còn Nghi Binh Vương kia đã tiến tới gần Thiên Tử Bình hung hăng đập xuống một phát, Thiên Tử Bình nhìn thấy vậy thì trong lòng tuy có chút sợ hãi nhưng là vẫn cắn răng nâng tấm khiên lên che chắn.
Tấm chắn phát ra quang huy màu vàng đón đỡ đòn đánh của con Nghi Binh Vương.
Ầm ầm.
Sức mạnh cuồng bạo đập lên tấm khiên phát ra hai tiếng nổ lớn, cùng lúc đó Thiên Tử Bình cũng như cái bao rách bị đập văng ra xa xa, đụng gảy hai ba cái cây đại thụ thì mới dừng lại được, vừa dừng lại thì hắn liền ôm ngực ho khan, đồng thời phun ra mấy ngụm máu tươi. Chỉ một đòn Thiên Tử Bình liền bị thương không nhẹ.
Như vậy là có thể thấy giữa cảnh giới Luyện Hư Tiên Cảnh hậu kì cùng đỉnh phong sơ kì là chênh lệch đến mức độ nào.
Nhìn thấy Thiên Tử Bình bị đánh bay liên tục phun ra máu tươi thì, Thiên Tử Hoa, Thiên Tử Dã liền biến sắc, Thiên Hoa vừa cùng mọi người công kích kiềm chế con Nghi Binh Vương vừa lo lắng hướng về phía Thiên Tử Bình nói lớn:
" Ca ca. Ca có sao không? "
Thiên Tử Bình sau khi nuốt vào một viên thuốc trị thương thì liền đứng dậy, hắn lau đi vết máu ở miệng cười nói:
" Ta không sao, ta sẽ dẫn dụ nó, mọi người tiếp tục công kích."
Sau đó Thiên Tử Bình lại đi ra khiêu khích con Nghi Binh Vương cho mọi người rảnh tay công kích, do học khôn từ lần bị thương mới đây hắn không dám đón đỡ chính diện nữa mà liên tục né tránh, bất đắc dĩ lắm không có cách nào né tránh thì hắn mới phải đón đỡ.
Có điều tốc độ của Nghi Binh Vương nhanh hơn hắn một đoạn nên trung bình cứ sau 12 giây thì hắn sẽ bị đánh bay một lần.
Ngay khi hắn bị đánh bay thì bên trong đội ngũ sẽ có 6-7 người thi triển tiên thuật trói buộc như dây leo, băng tầng, đại địa quấn quanh. Mục đích là để tranh thủ thời gian cho Thiên Tử BÌnh khôi phục.
Sau 30 phút.
Do con Nghi Binh Vương là tiên thú không mở ra linh trí( linh trí cứ không phải cấp cao là có, vì thế có rất nhiều con cấp cao nhưng lại không mở ra linh trí mà chỉ có bản năng.) nên bị chiến thuật của đám người Thiên Hoa đùa xoay quanh.
Mãi tới khi trên người nó vết thương chồng chất muốn bỏ chạy thì đã muộn, nó bị Thiên Tử Dã một kiếm chém rụng đầu, thân thể to lớn vô lực nằm trên mặt đất( đám tiên thú không có linh trí thường không có hoặc có rất ít thần thông, đa phần chiến đấu đều dựa vào sức mạnh cơ thể.).
Sau khi hạ xong con Nghi Binh Vương thì cả đám đều ngồi trên mặt đất mà thở hồng hộc, trong đội ngũ có mấy cô gái, sau một lúc nghỉ ngơi thì lúc này lại bắt đầu đi giúp những người khác trị thương.
Ngay khi mọi người đang giúp nhau trị thương thì từ một mặt khác của khu rừng có một đội ngũ xuất hiện, đội ngũ này rất nhiều người, sơ sơ cũng phải có đến trăm người. Đi đầu là một thanh niên có tu vi Luyện Hư hậu kì, theo phía là một đám mĩ nữ cùng với kha khá chân chó.
Khi những người này nhìn về phía đội ngũ của Xuân Đức thì hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó là sự kinh miệt, rồi khi nhìn qua đầu Nghi Binh Vương thì không ít kẻ hiện lên ánh mắt tham lam.
Mấy người Thiên Hoa lúc này cũng nhận thấy có người tới, cả đám đều không khỏi có một chút khẩn trương nhưng nhớ tới điều gì đó bọn họ lại mặc kệ, chẳng thèm quan tâm đến đội ngũ kia nữa mà tiếp tục trị thương.
Người thanh niên đi đầu có lẽ là đội trưởng của đám người bên kia, nhìn thấy thần sắc đạm nhiên không hề quan tâm của đám người Thiên Hoa thì trong lòng không khỏi bốc lên lửa giận vô danh.
Hắn còn chưa bao giờ bị người không nhìn như vậy. Trong lúc nhất thời sắc mặt hắn dần dần trở nên âm trầm, không những hắn mà những người khác bên trong đội ngũ của hắn cũng vậy.
Một người ở bên cạnh tiến lên nhỏ giọng:
" Ngô đại ca có nên..."