Có điều cái tên thích khách mà hắn bắt thuộc dạng thích xương hơn thích thịt nên lúc Xuân Đức mềm mỏng thì tên kia vẻ mặt khinh khỉnh, một bộ vì chủ nhân mà không có sợ chết.
Thấy vậy thì Xuân Đức rất tán dương tinh thần trung thành của hắn, vì để biểu hiện bản thân cũng rất thích người trung thành như vậy nên Xuân Đức quyết định cho tên kia một cái thử thách nhỏ.
Xuân Đức bắt đầu phế hết gân mạch của tên kia, sau đó lóc thịt rút xương ra, đầu tiên là hắn rút hết xương tay. Chỉ vừa rút hết xương bốn ngón tay thì tên kia liền đã không còn lòng trung thành nữa mà bắt đầu khai ra tất tần tật, tuốt tuồn tuột. Chẳng còn thiếu cái gì.
Sau khi tra khảo xong một hồi mà không thu được quá nhiều tin tức thì Xuân Đức ban ân cho tên kia luôn, cho hắn vì chủ nhân mà hi sinh. Dùng tay nhẹ bóp một cái, cái cổ tên kia liền gãy vụn, trong nháy mắt liền chết.
Cũng không biết có phải do thói quen hay không, sau khi giết chết tên kia thì Xuân Đức vô thức dùng tay moi tim hắn ra sau đó bắt đầu vô tư mà gặm, vừa ăn hắn vừa suy nghĩ đâu đâu.
Ở bên cạnh Mộng Vân cũng là lần đầu nhìn thấy Xuân Đức ăn tim người, nàng ta không khỏi lạnh hết cả người. Nhất là nhìn vẻ mặt lạnh tanh, lông mày hơi nhíu lại, thi thoảng lại cắn một miếng tim người thì nàng không khỏi liên tưởng đến mấy chuyện đáng sợ.
Nàng cảm thấy nếu mình mà làm gì có lỗi với hắn thì sau này nàng rất có thể cũng bị hắn moi tim ra sau đó ăn như vậy. Có khi hắn sẽ lột sạch nàng ra sau đó bôi mật ong lên rồi từ từ cắt nàng ra từng miếng nhỏ rồi ăn. Càng nghĩ thì nàng càng cảm thấy sợ, bất giác nàng liền ngồi cách xa Xuân Đức ra một ít.
Đối với những điều này thì Xuân Đức không có để ý tới, hắn lúc này đang suy tư việc khác. Sau khi ăn xong trái tim, hắn rút ra một cái khăn tay sau đó lau đi vết máu ở khóe môi cùng bàn tay.
Sau đó chậm rãi nói:
“ Cô nói xem liệu phía sau của tên Ái La, Ái Lâm gì đó còn có người khác không, ta cảm thấy với thù địch giữa cô cùng kẻ kia cũng không đến mức một mất một còn như vậy, ta luôn cảm thấy có người đứng phía sau sai khiến hắn.”
Mộng Vân lúc này đang đắm chìm trong mấy cái suy nghĩ viển vông của bản thân nên không có chú ý lời nói của Xuân Đức, lúc nàng phản ứng lại thì Xuân Đức đã nói xong rồi, nàng lúc này có chút run run hỏi:
“ Ngươi mới vừa hỏi gì vậy? Có thể hay không nhắc lại một lần, ta vừa rồi đang suy nghĩ lung tung nên không có nghe rõ.”
Xuân Đức nghe Mộng Vân nói vậy thì không khỏi nhìn sang nàng, khi thấy sắc mặt không được tốt lắm của nàng, lại nhìn cái thi thể nằm trên sàn xe bị thủng một lỗ lớn ở ngực, lại nhìn chiếc khăn đang cầm trên tay, Xuân Đức lúc này mới ý thức được là vì sao.
Hắn lúc này dùng tay phải cắm vào cơ thể tên thích khách, trong nháy mắt tên kia liền hóa thành tro tàn, về phần chiếc khăn tay cùng bị hắn hủy đi. Lúc này hắn mới xin lỗi nói:
“ Thói quen mà thôi, ta cũng không phải cố tình muốn làm cô sợ. Lúc này ta hỏi cô đối với việc này ra sao, ta thấy thú hận giữa cô cùng với tên Ái Lâm gì đó cũng không có tới mức phải kẻ sống người chết như vậy, ta nghi ngờ còn có người đứng phía sau nữa. Mà kẻ kia không khéo lại là một kẻ giống như chúng ta.”
Mộng Vân nghe rõ lời hắn nói thì lúc này cũng liền lấy lại tinh thần, nét mặt có phần sợ hãi của nàng cũng biến mất mà thay vào đó là một sự cơ trí, ánh mắt của nàng ta chớp lóe liên tục. Sau một lâu suy nghĩ thì nàng ta mới nói:
“ Thực ra điều này ta cũng đã có nghĩ tới nhưng còn chưa có bằng chứng cụ thể nào nên mới không dám nói cho ngươi biết. Lâu nay ta cũng cho người theo dõi tên Ái Lâm kia, thấy hắn thường xuyên qua lại với Công Tước Ái Lan Nạp Khắc. Ta nghĩ việc này rất có khả năng liên quan đến người kia. Có điều đợi ta điều tra rõ hơn, có được kết quả cụ thể sẽ thông báo cho ngươi biết.”
Xuân Đức nhẹ gật đầu, hắn biết mạng lưới tình báo của Mộng Vân mạnh hơn cái mạng lưới tình báo mới thành lập của hắn nhiều lắm. Vì vậy việc này hắn chỉ có thể trông cậy vào nàng ta mà thôi.
“ Được rồi, việc này cứ từ từ rồi tính. Có vội cũng không được gì. Bây giờ trước hết chúng ta quay về lâu đài của ta đã.”
- --o0o---
Hai giờ sau kể từ lúc Xuân Đức giết chết đám người tới ám sát Mộng Vân.
Tại phủ công tước Ái Lan Nạp Khắc, bên trong một gian phòng đặc biệt, nói căn phòng này đặc biệt bởi vì nó được cấu tạo từ vô số cành cây đan xen lại với nhau mà hình thành. Lúc này đây đang có 4 nam, 2 nữ đang ngồi cùng nhau nói chuyện.
Lúc này, một người nam tử mũi ưng có đôi mắt màu xanh biếc, có một mái tóc dài màu vàng, thân mặc pháp bào màu đỏ đang nhìn về phía một cô gái nói:
“ Nghe nói người của ngươi phái đi giết nữ nhân kia đã thất bại, có phải vậy không Ái Lâm đại tế ti?”
Nữ tử xinh đẹp tên Ái Lâm có mái tóc màu xanh,thân hình gợi cảm kia lúc này hơi nhăn mày lại, nàng ta không phủ nhận mà gật đầu nói:
“ Đúng vậy. Ta đoán nữ nhân kia đã dùng hết thánh lực mà giáo hoàng ban cho dịch chuyển đi đại bộ phận đám thuộc hạ của ta đến một nơi khác. Nhưng mà yên tâm, người của ta thất bại thì vẫn còn có người của Lai Mã Như Ý không phải sao? Dù sao nữ nhân kia cũng chỉ có 4 kiếm thánh ở bên cạnh ta cũng không tin 4 người kia có thể bảo vệ nàng ta khỏi một kiếp này.”
Nam tử mũi ưng kia nghe vậy thì đôi mắt lấp lóe, hắn lúc này nhìn qua một nam tử khác đang ngồi phía bên tay trái hắn hỏi:
“ Đã có tin tức gì chưa?”
Nam tử kia lắc đầu nói:
“ Vân chưa có tin tức báo về, ta cũng đang lo lắng là không biết có xảy ra việc bất ngờ gì không? Trên tin tức điều tra thì nữ nhân kia trong một ngày chỉ có thể sử dụng một thánh lực nhưng nếu như nàng ta có thể sử dụng 2 lần thì rất không ổn. Để nàng ta còn sống thì chúng ta sẽ gặp phải phiền phức lớn.”
Ái Lâm lúc này vẻ mặt lạnh lùng nói:
“ Không thể nào, ngay cả giáo hoàng trong một ngày cũng chỉ tối đa sử dụng được hai lần đại chuyển di thuật, ả ta dù mạnh cũng không thể so với giáo hoàng. Vì vậy ả ta nhất sẽ không thoát được.”
Nàng ta vừa dứt lời thì một người trung niên có làn da ngăm đen lười biếng nói:
“ Dù sao cũng chỉ là một con ả đàn bà mà thôi, đâu cần phải cố tình làm quan trọng vấn đề lên vậy, nếu như đám thủ hạ của các người quá phế vật không giết được con ả kia thì để ta ra tay, giết chết ả. Cũng không hiểu vì sao chủ nhân lại muốn giết chết ả ta nữa.”
Người nam tử mũi ưng lúc này hừ nhẹ nói:
“ Hừ, chủ nhân đã muốn nữ nhân kia chết thì chắc chắn phải giết chết ả. Nếu như các ngươi làm không được thì đến lúc đó hậu quả mình các ngươi gánh chịu. Ba ngày sau ta lại đến.”
Nói xong thì nam tử liền đứng dậy rời đi, lúc hắn nói ra lời này cũng không để ý đến sắc mặt của 5 người còn lại bên trong phòng khó coi.
Đợi nam tử kia đã đi xa thì nữ tử còn lại ở bên trong phòng, từ đầu tới cuối không nói gì, lúc này đột nhiên nhìn qua Ái Lâm nói:
“ Tên kia đi rồi, Ái Lâm cô nói thật cho mọi người biết là có việc gì đi.”
Lúc này nét mặt của những người khác cũng bắt đầu nghiêm túc hẳn lên, Ái Lâm vẻ mặt cũng biến đổi, không còn cái vẻ kiêu căng như lúc nãy là thay vào đó là sự lo lắng khó thể diễn tả, nàng ta lúc này cau mày lại, dùng giọng lo lắng nói:
“ Chết cả rồi, không ai còn sống, mười hai người của tổ tử thần cũng chết. 308 người không một người chạy thoát, đều bị địch nhân giết trong nháy mắt. Nữ nhân kia không có đơn giản như bề ngoài, bốn kiếm thánh bên cạnh nàng ta không thể nào có được thực lực như vậy.”
Tên nam tử trung niên da đen lúc này trầm giọng hỏi:
“ Nghe nói cùng đi với ả ta còn có một người, không lẽ tên kia là người đã giết đám thuộc hạ của ngươi sao?”
Ái Lâm im lặng một lúc sau mới mở miệng:
“ Không quá xác định, ta đang điều tra.”