Về phần Sói Mập thì nó quay về bên trong túi linh thú trị thương, khi trước giao tranh nó bị thương cũng không nhẹ, lúc trước đó thì bị vụ nổ của một kiếm kia bị thương, sau này vì để giải khai cấm chế trên hạt châu linh hồn lực nó cũng hao tổn thật lớn. Bây giờ nó cần nhất chính là khôi phục.
Vị tông chủ Linh Tâm kia đúng là không hổ danh cường giả Hằng Vương Tiên Cảnh, tiện tay một cái liền có thể trực tiếp xé rách không gian (tiên giới), mở ra một thông đạo đi thẳng về Hoan Nguyệt Tông.
Cũng không mất bao lâu thì mấy người một lần nữa đã trở về Hoan Nguyệt Tông, sau khi quay trở về thì Huyết Vận liền được an bài tại một tiểu viện gần nơi vị Linh Tâm tông chủ kia ở lại.
Đi theo phía sau Như Hoa tới tiểu viện, Huyết Vận cả quãng đường không nói một lời nào, sắc mặt vẫn thủy chung lạnh lùng như vậy. Cứ giống hắn chuẩn bị được đưa vào ngục lao vậy.
Như Hoa nhận thấy thần sắc hắn như vậy thì rất bất mãn lên tiếng:
“ Tiểu tử thối, ngươi giết đi một vị trưởng lão của Hoan Nguyệt Tông bọn ta, không những không bị phạt còn được đưa tới Tiểu Hương Lâm nghỉ ngơi, không có cảm tạ còn bày ra bộ mặt đó là như thế nào?”
Huyết Vận vốn không giỏi ăn nói nên hắn không nói cái gì mà vẫn lặng yên đi theo phía sau Như Hoa. Có điều hắn càng như thì càng làm Như Hoa tức giận, nàng còn nghĩ tên này là đang khinh thị nàng, tính cách hiếu thắng nổi lên.
Như hoa lúc này không ngờ lại trực tiếp xuất thủ đối với Huyết Vận nhưng khí nàng vừa giơ tay liền đã có một âm thanh dịu dàng vang lên:
“ Như Hoa, muội là tiền bối vì sao lại đi chấp nhặt với một tiểu bối như vậy, nhanh đi làm việc của mình đừng gây chuyện nữa.”
Nghe được âm thanh kia thì Như Hoa đang dơ tay lên muốn đánh Huyết Vận cũng thu về, nàng lúc này khẽ hừ một tiếng sau đó quay đầu rời đi, tiếp tục công việc dẫn đường. Nhưng trước lúc quay đầu rời đi nàng vẫn là đá cho Huyết Vận một cái.
Huyết Vận bị đá một cái thì sắc mặt hơi thay đổi, lông mày hắn khẽ nhăn lại vì đau, có điều hắn cũng không rên một tiếng mà đi theo phía sau Như Hoa.
Không qua bao lâu thì hắn liền được đưa tới một cái tiểu viện có tên Tiểu Hương Lâm gì đó, nơi này cảnh sắc rất đẹp, khắp nơi đâu đâu cũng là hoa hoa thảo thảo, chim hót ríu rít, suối chảy róc rách, nhất là lại còn có sương khói lượn lờ, nói nơi này là một chốn bồng lai tiên cảnh cũng không quá.
Sau khi hắn được đưa tới đây thì Như Hoa liền hung dữ trùng hắn một cái rồi nói:
“ Tiểu tử ngươi sau này ở đây, dám lộn xộn ta liền cho ngươi đẹp mặt.”
Huyết Vận nhìn người nữ nhân trước mắt đang như con cọp cái thì trong lòng khẽ thở dài, vì sao đều là nữ nhân vì sao lại khác nhau nhiều như vậy. Nếu là sư phụ hắn sẽ không có bộ dạng như thế này. Hắn lúc này cảm thấy thật phiền.
Hắn lúc này rất bất đắc dĩ nói:
“ Đã biết.”
Nói xong thì hắn liền đi vào bên trong Tiểu Hương Lâm, hắn lúc cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bất cứ lúc nào cũng có thể chết rồi nên ngược lại cũng chẳng sợ gì. Cùng lắm là chết mà thôi, cái chết đối với hắn cũng nhẹ tựa lông hồng.
Như Hoa lúc này cũng nhận ra trạng thái có phần không đúng của Huyết Vận, nàng thấy hắn quá bình tĩnh, bình tĩnh đến không hợp thói thường. Nàng khẽ nheo mắt lại, hừ nhẹ một tiếng sau đó thì quay người rời đi.
……..
Huyết Vận sau khi đi vào Tiểu Hương Lâm đi tới một cái hồ nước, hắn lúc này rất muốn tắm một cái cho thả lỏng tinh thần nhưng lúc hắn tới nơi thì lại phát hiện trong hồ đang có vài người đang tắm.
Hắn đứng trên bờ nhìn xuống, phát hiện là hai nữ nhân, hai nữ tử kia lúc này đang nghịch nước rất vui, hai bên liên tục té nước lên người nhau, sau đó phát ra tiếng cười khanh khách.
Huyết Vận do đi theo con đường huyết đạo nên đối với nữ nhân chẳng có hứng thú gì, nếu nói có hứng thú thì nhất định là máu của các nàng mà thôi, về phần hai nữ tử trong hồ tu vị không cao lắm, máu của các nàng cũng chẳng có mấy chất dinh dưỡng nên hắn cũng lười nhìn.
Sau khi nhìn lướt qua hai người, hắn cũng từ bỏ việc tắm rửa mà đi thẳng vào bên trong ngồi nhà lầu cách đó không xa. Hắn mới đi được vài bước thì liền nghe được hai tiếng hét kinh hãi vang lên.
“ A a a a Dâm tặc.”
“ A a a a Dâm tặc.”
Nghe tiếng hét thì Huyết Vận quay lại nhìn một cái, thấy hai cô gái ở trong hồ lúc này đang sợ hãi lùi ra xa xa, cánh giác nhìn hắn, trong ánh mắt kia có sự sợ hãi cùng sát ý không hề che giấu.
Về phần Huyết Vận, lúc nhìn hai cô gái đang trần như nhộng kia thì ánh mắt hắn chẳng hiện lên một chút dục vọng nào cả, trong ánh mắt hắn chỉ đầy vẻ cô tịch. Hắn lạnh nhạt nhìn hai người một cái sau đó liền rời đi ánh mắt, quay đầu tiếp tục đi vào bên trong tòa nhà cách đó không xa.
Rất nhanh thân ảnh hắn liền biến mất ở sau cánh cửa của ngôi nhà không xa.
Sau khi hắn đi vào trong căn nhà kia một lúc lâu mà không thấy quay ra thì hai cô gái ở trong hồ lúc này mới dám đi lên thay đồ. Sau khi thay đồ xong thì một cô gái có bộ dạng như thiếu nữ 18, một thân hồng phấn tức giận nói:
“ Lam tỷ, tỷ biết tên kia là kẻ nào không? Tên kia vậy mà dám rình trộm chúng ta tắm. Đáng chết à, muội nhất định phải lột da hắn.”
Một thiếu nữ khác đứng ở bên cạnh, tuổi đời cũng không lớn lắm nhìn cũng giống như cô gái vừa lên tiếng, tướng mạo cũng rất xinh đẹp, nhưng cả người toát ra khí tức thành thục.
Nghe cô gái kia tức giận nói thì nàng lại chỉ khẽ cười:
“ Tỷ nhìn người kia cũng không giống như là kẻ hay rình lén à, lúc hắn quay lại nhìn chúng ta, muội không thấy được ánh mắt hắn sao, ánh mắt trong veo không một tia dục vọng, có chăng cũng chỉ là sự cô đơn trong đó mà thôi.”
Cô gái kia nghe vậy thì cảm thấy cũng có lý nhưng mà trong lòng nàng vẫn là tức giận, lúc này nàng lại tức giận việc khác cũng không phải việc Huyết Vận nhìn lén nàng.
Nàng dù sao cũng là một trong mấy đại mỹ nữ của Hoan Nguyệt Tông được bao nhiêu nam nhân theo đuổi, vậy mà có người lại dám không nhìn nàng, đây còn không phải coi khinh nàng thì là cái gì.
Càng nghĩ càng cảm thấy tức, cô nàng lúc này cắn răng nghiến lợi nói:
“ Không được, muội phải dạy cho hắn một bài học, bằng không trong lòng muội rất khó chịu.”
Nói xong thì cô gái này liền bay thẳng đến căn nhà cách đó không xa đi tìm Huyết Vận tính sổ.
Lam tỷ thấy vậy thì gọi lại:
“ Tiểu Thanh muội làm vậy không tốt đâu.”
Nhưng mà cô gái kia nào có chịu nghe, nàng ta nói:
“ Tỷ đứng đây đợi muội, đợi muội dạy dỗ tên kia một trận đã.”