Trương Đức quay lại nhìn người thanh niên mĩm cười ôn hòa hỏi:
" Xin hỏi vị sư huynh đây đại danh là gì? Thuộc ngọn chủ phong nào? Đệ tử của vị tiền bối nào? Gia tộc sư huynh có phải đại tộc hay tiểu tộc? "
Bị Trương tam thiếu hỏi một chàng thanh niên có phần khó chịu cau mày hỏi:
" Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? "
Trương Tam Thiếu gãi đầu ngây ngô cười nói:
" Là để tí nữa biết đường làm việc ấy mà, hỏi đại danh sư huynh là để sau này không bóc lột sư huynh nữa, hỏi sư phụ huynh là để sau này đệ nhìn thấy thì đi đường vòng tránh cho bị sư phụ huynh ăn hiếp, còn hỏi gia tộc huynh có giàu có không vì tí nữa huynh bị thua thì sư đệ có thể xem xét để lại cho sư huynh một ít đồ vật tùy thân nếu gia tộc huynh khó khăn."
Nghe xong Trương Đức nói sắc mặt tên thanh niên kia đen lại, trên trán hắn bốc khói đen. Còn đám môn đồ phía bên dưới thì ôm bụng mà cười, cười đến rơi lệ. Phía bên trên mấy người Hương Hương, Hàn Nguyệt cũng là cười đến khuôn mặt đỏ bừng.
Lộ Sơn Vương thì vỗ đùi cái đét nhìn về phía một trung niên áo bào trắng cách đó không xa nói:
" Thấy thế nào, ta nói rồi tên này rất thành thực mà. Ha ha. Tí nữa đệ tử của người mà thua thì ta nhất định sẽ nói với hắn đại danh của ngươi, để hắn sau này thấy ngươi thì né xa xa ra."
Trung niên áo bào trắng khẽ hừ lạnh một cái nói:
" Hừ, ăn nói ngông cuồng, chỉ bằng tiểu tử đó mà có thể đánh thắng được Tề Hạo sao? "
Lộ Sơn Vương nhếch mép nói:
" Câu này cách đây không lâu ta cũng nghe được thì phải."
Trung niên áo trắng nghe vậy thì á khẩu không nói được gì. Lúc này có một cô gái tuổi còn nhỏ ở phía sau một bà lão, bà lão này chính là người đang làm lệnh bài thân phận cho Trương Tam Thiếu, hai người lúc này đang ở một nơi vô cùng đặc biệt, sự hiện diện của hai bà cháu nơi đây không có ai biết, thiếu nữ ở bên cạnh nhỏ giọng nói với bà lão.
" Bà bà, Bà bà nói tên ngốc kia sẽ thắng chứ? Có hay không giúp hắn một tay, dù sao hắn làm đồ ăn cũng rất ngon, nếu bị thương rồi không làm được đồ ăn cho tiểu Trúc thì biết làm sao."
Bà lão xoa đầu cô gái nói:
" Tiểu tử ngốc kia có rất nhiều bí mật, đừng nói là mấy tên hậu bối đến tên trưởng lão nếu không cẩn thận sẽ ăn thiệt thòi trên tay hắn."
Nhưng cô gái vẫn không chịu, nàng nói:
" Cháu mới không tin tên khờ kia lại có bổn phận lớn đến vậy, bà bà giúp tên ngốc kia đi."
Bà lão bất đắc dĩ gật đầu:
" Được rồi, nếu tí nữa hắn gặp nguy hiểm bà bà sẽ ra tay, cháu cũng đừng có lắc nữa bộ xương già này không chịu nổi cháu dằn vặt đâu."
Trong khi hai bà cháu còn đang nói đùa với nhau thì trận chiến phía bên trên sàn đấu đã bắt đầu, điều làm mọi người ngạc nhiên là lần này Trương tam thiếu không có dùng bảo vật ly kì cổ quái gì đối phó địch nhân mà dùng đích tự thân lực lượng chiến đấu với đối phương.
Mọi người ở bên dưới có thể nhận ra thực lực của Trương tam thiếu thấp hơn đối thủ rất nhiều nhưng nhờ có bảo vật trên thân thể thì có lực lượng bằng 8 phần đối phương.
Tề Hạo là nhân vật có số có má trong giới đệ tử chân truyền nên lúc này đây mọi người cũng không ngạc nhiên khi hắn liên tục thi triển ra những chiêu thức khủng bố của Kiếm Phong, chiêu thức của tề hạo thiên về tốc độ hơn là lực lượng.
Còn về phần Trương tam thiếu thì mọi người nhìn thấy hắn rất là miễn cưỡng khi đỡ đòn đánh của Tề Hạo, có nhiều lần trái tim mọi người tí nữa nhảy ra ngoài vì lo cho Trương Tam Thiếu ở bên trên. Từ lúc bắt đầu tới giờ đã có không dưới 20 lần Trương Tam Thiếu tí nữa bỏ mạng dưới kiếm Tề Hao nhưng kì quái là đến những lúc như vậy thì Trương Tam Thiếu lại làm ra nhiều hành động quá sức tưởng tượng của mọi người.
Mọi người không thể chấp nhận được chính là cơ thể của Trương Tam Thiếu cùng áo giáp của hắn, tất cả mọi người ở đây đều thấy rõ khi Tề Hạo đâm kiếm qua người Trương Đức thì cơ thể của Trương Đức hình thành một cái lỗ sẵn chỉ chờ kiếm của Tề Hạo đâm qua, do có quần áo che lấp nên chỉ khi đâm kiếm qua mọi người mới phát hiện được. Đến khi Trương Đức rút lui ra vùng an toàn thì cơ thể hắn lại phục hồi như cũ, vô cùng dụ dị.
Đừng nói là đệ tử phía dưới ngay đến cả mấy lão hồ ly phía trên thấy vậy một màn cũng nhăn mày lại, dĩ nhiên bọn họ chưa từng thấy trường hợp như vậy trước đây.
Cái tình hình Trương Tam Thiếu bị Tề Hạo đè ra đánh nhưng lại khiến cho Tề Hạo tí nữa thì tức phun máu này kéo dài hơn một tiếng. Cuối cùng sau một lần dồn toàn lực của Tề Hạo thì hai người đều lui về phía sau.
Lúc đầu Tề Hạo còn muốn cần chiến để cho Trương Tam Thiếu không lặp lại chiêu kia nhưng hắn không có ngờ Trương Tam Thiếu khó chơi đến vậy, từ đầu đến giờ hắn đã đâm qua người tên kia 96 kiếm vậy mà không kiếm nào chúng thân thể, tất cả đều không công mà về. Thành quả duy nhất của hắn lúc này là làm rách được quần áo của đối phương. Nhìn Trương Đức hắn nói:
" Trận này không ai làm gì được ai, chúng ta hòa."
Trương Tam Thiếu bên kia cả người tả tơi nghe lời này thì cười nhạt nói:
" Tề hạo sư huynh, sư huynh nói lời này có phải hay không quá sớm rồi, sư huynh nãy giờ áp sát ta khiến ta không có cơ hội phản kích nhưng đã cho ta cơ hội thì sư huynh cũng thử nếm một chút bản lĩnh bắn cung của ta."
Hắn vừa nói nhưng hành động cũng không chậm, hầu như hắn vừa dứt lời thì đã có một mũi tên gào thét mà đi, mọi người lúc này mới thấy trên tay của Trương Tam Thiếu không biết khi nào đã xuất hiện một cây trường cùng trong suốt như thủy tinh, phát ra từng trận quang mang dịu nhẹ, ở bên trong trời đêm này thì càng thêm bắt mắt.
Mũi tên bắn ra đang đi trên đường thì bỗng tách làm ba phóng thẳng tới Tề Hạo, Tề Hạo cảm nhận được một sự uy hiếp nhẹ đến từ ba mũi tên hắn dùng kiếm nghênh tiếp.
keng keng
Hai âm thanh vang lên, Tề Hào dùng hai kiếm chém đứt hai mũi tên của Trương Tam Thiếu, mũi tên thứ ba thì hắn né được nhưng khi ai cũng cho rằng đợt công kích của Trương Tam Thiếu thất bại thì mũi tên thứ ba bỗng nhiên nổ tung hóa thành một cái người tuyết đâm ra một kiếm rồi tan biến.
Sự việc quá đột nhiên, Tề Hạo cũng bất ngờ không kịp đề phòng bị ăn ngay một kiếm vào sau lưng, nhưng nhát kiếm kia chỉ đâm vào một đoạn da thịt của Tề Mạo mà thôi nhưng sắc mặt của Tề Hạo thì trong nháy mắt trắng bệch.
Hắn cảm thấy đầu óc bắt đầu mơ hồ sau đó thì hắn không biết gì nữa. Cùng lúc đó mọi người chỉ thấy Tề Hạo bị đâm một cái liền quỵ xuống sàn đấu.
Ngay lập tức có một tên Dược Y nhanh chóng lên xem Tề Hạo thế nào, hắn xem xét một chút liền nhìn mấy người bên trên nói: " Bị thương ngoài da nhưng chúng thuốc mê quá nặng cần phải ngủ ít nhất một tháng."
Nói xong thì Dược Y liền muốn mang Tề Hạo đi Trương Đức thấy vậy thì tiến lại gần ngăn lại nói:
" Lão bá cứ từ từ việc đâu còn có đó, ta còn chưa làm xong việc của mình mà."
Xoạt xoạt xoạt.
Chỉ qua vài cái hô hấp Tề Hạo đang trên tay của Dược Y liền biến thành con nhộng, vì để giữ thể diện cho tên này nên sau khi lột sạch thì hắn trả lại một bộ quần áo.