" Ta có thể vào trong được sao?" Đi đến trước cửa thì cô nàng này cũng không có bước vào trong mà còn phải nhìn Xuân Đức hỏi một câu.
Cũng không có quá nhiều biểu cảm, Xuân Đức nhẹ gật đầu nói:
" Đã tới đây rồi thì vào trong có gì nói chuyện, chẳng lẽ cô thích đứng ngoài đó? "
" Không có, ta chỉ là hỏi vậy thôi." Vừa nói thì nàng ta vừa bước vào bên trong, sau khi nàng ta vừa ngồi xuống phía đối diện với hắn thì liền hỏi:
" Tiểu Tuyết nói nếu ta muốn gặp cô ấy thì phải tới gặp ngươi. Ngươi có thể giúp ta đi tới nơi mà Tiểu Tuyết đang ở hiện tại sao? "
Có phần bất ngờ, Xuân Đức lúc này hỏi thăm:
" Thời gian gần đây cô vẫn cùng muội muội của ta qua lại sao? Tình cảm của hai người cũng rất tốt đấy chứ. Mà sao cô biết ta trở về mà lại qua đúng lúc vậy? "
Chí Vô Song nghe hắn hỏi vậy thì nhẹ giọng đáp:
" Tiểu Tuyết là bạn thân nhất của ta mà, mấy người chúng ta có phương pháp liên lạc đặc thù nên thời gian gần đây vẫn thường xuyên liên lạc cùng nhau. Thế ngươi có thể giúp ta được không? "
Uống cạn chén trà đang cầm trên tay, hắn thản nhiên nói:
" Không thành vấn đề, đã ngươi là bạn tốt của muội muội ta thì cho ngươi biết nơi kia cũng chẳng có gì là không được. Đây, cầm lấy. Bên trên đã có sẵn tọa độ rồi chỉ sẵn sử dụng thôi."
Vừa nói hắn vừa đặt lên trên bàn hai tấm phi thiên thần phù. Nhìn hai tấm phi thiên phần phù đang phát ra kim quang lấp lánh kia thì Chí Vô Song liền cầm lấy. Sau khi nhận lấy hai tấm phi thiên thần phù từ tay hắn thì nàng ta cũng lấy ra một cái hộp bích ngọc đẩy ra giữa bàn nói:
" Nghe nói ngươi bị thương, Nhạn Tuyết nhờ ta mang cho ngươi một ít đan dược trị thương. Thôi ta còn có việc, ta phải về trước. Khi khác gặp lại."
Nói xong thì cô nàng này liền xoay người rời đi, đi được đến dứt khoát. Ngay cả Xuân Đức đang chuẩn bị nói lời cảm ơn cũng không kịp.
Chí Vô Song đi rồi thì Vũ Y lại một lần hiện ra, lúc này hai mắt của con bé này cong lên nhìn gian gian.
" Lại thêm một mỹ nữ tới tận nhà để đưa thuốc. Cuộc sống của anh hai giờ cũng bắt đầu có chút khởi sắc rồi đấy. Hì hì. Làm sao, không chạy theo cám ơn người ta đi, để người ta đi mất rồi. Nếu mà là..."
" Cốp "
Ngay khi Vũ Y đang tiếp tục diễn thì Xuân Đức không một chút thương hoa tiếc ngọc gì cả đã cú đầu nàng ta một cái.
" Chỉ được cái giỏi tưởng tượng, còn nhỏ mà cả ngày suy nghĩ lung tung. Anh đi trị thương đây, không có thời gian chơi với em đâu."
Nói xong thì hắn còn không quên nhéo má của Vũ Y thêm cái nữa, sau đó thì cầm cái hộp bích ngọc mà Chí Vô Song vừa đặt trên bàn bỏ vào bên trong không gian chứa đồ. Tiếp sau đó hắn liền đi trị thương.
Vũ Y lúc này lấy tay nhẹ xoa xoa má, nơi mà mới vừa bị Xuân Đức nhéo một cái. Nhìn thấy Xuân Đức lại chuẩn bị trị thương thì nàng cảm thấy có đôi chút buồn chán, tuy ở cùng với nhau cả hơn một tháng rồi nhưng khoảng thời gian hai người nói chuyện với nhau là không có nhiều.
Đa phần thời gian thì Xuân Đức đều dành cho trị thương, thi thoảng thì hai người mới cùng nhau nói chuyện dăm ba câu. Nhưng như vậy đối với nàng cũng đã là thỏa mãn rồi, dù sao sống bên cạnh người thân của mình mặc dù không có nói chuyện nhiều với nhau nhưng vẫn cảm thấy ấm áp.
- --o0o---
Vài ngày sau.
Trong khoảng thời gian này cái tên mà được tu sĩ ở bên trong Bàn Long Thành nhắc tới nhiều nhất chính là Tôn Khánh Nguyên, nhị công tử của Tôn Gia. Không những ở Bàn Long Thành mà các nơi khác cũng đang bàn tán xôn xao về việc Tôn Khánh Nguyên dùng trí thông minh của bản thân, bày mưu tính kế giết chết hai con âm quỷ vương giả chỉ với lực lượng là 15 cao thủ nửa bước vương giả.
Bình thường cao thủ nửa bước vương giả gặp phải cao thủ vương giả chân chính thì đến bao nhiêu chết bấy nhiêu, ấy vậy mà Tôn Khánh Nguyên lại có thể lập ra được một cái kế hoạch để giết chết hai con âm quỷ vương giả, tuy tổn thất 15 vị cao thủ nửa bước vương giả nhưng đây cũng đã là chiến thắng vang dội. Không người nào có thể phủ nhận.
Thoáng cái Tôn Khánh Nguyên đã không phải là một tên tiểu bối vô danh nữa mà đã chính thức biến thành một đại nhân vật mà không người nào có thể xem thường. Đến cả vương giả gặp Tôn Khánh Nguyên lúc này cũng phải nể mặt hắn vài phần.
Còn về trong đám thiên kiêu đồng cảnh giới thì Tôn Khánh Nguyên cũng được xưng là chiến thần bất bại, việc đánh bại rất nhiều cao thủ cùng thế hệ tại trang viên của Tôn Gia cũng đã được nhiều người biết đến. Có điều việc này so với việc hắn có khả năng âm chết hai con âm quỷ vương thì chẳng đáng nhắc tới.
Lúc này đây bên trong một cái đình viện.
Hai người Tôn Khánh Nguyên cùng Mộng Hồng Trần đang ngồi cùng nhau đánh cờ. Ngoài hai người ra thì ở bên cạnh còn có một người khác nữa, người này bề ngoài thư sinh nho nhã, ánh mắt sáng ngời, trên tay luôn phe phẩy một cái quạt ngọc. Tiêu sái vô cùng. Nếu chỉ nhìn về ngoài thì chẳng ai có thể ngờ đây là một con rối cả.
" Đại nhân bên kia sao rồi? " Tôn Khánh Nguyên vừa hạ xong cờ thì liền hỏi một câu.
Mộng Hồng Trần khẽ lắc đầu nói:
" Vẫn đang trị thương, còn tình hình cụ thể ra sao thì lão nô cũng không biết. Công tử muốn đi gặp đại nhân sao? "
Khẽ thở dài, Tôn Khánh Nguyên nói:
" Không có gì, chẳng qua ta luôn cảm thấy lo lắng cho đại nhân thôi. Một ngày đại nhân còn chưa có khôi phục thì ta vẫn còn lo lắng."
Mộng Hồng Trần lúc này cười nói:
" Công tử hẳn là quá lo nghĩ rồi, thực lực đại nhân thì công tử không phải không biết. Chưa kể đó còn có Bóng Ảnh đại nhân, thêm vào đó con có tiểu muội của người nữa. Theo lão nô thấy Vũ Y đại nhân cũng vô cùng lợi hại."
Nghe Mộng Hồng Trần an ủi thì Tôn Khánh Nguyên nhẹ gật đầu lông mày hắn khẽ dãn ra nhưng ngay sau đó liền nhíu lại, hắn trầm giọng nói:
" Việc kia ra sao rồi? "
Hiểu ý Tôn Khánh Nguyên muốn nói đến cái gì, Mộng Hồng Trần cũng nghiêm túc hẳn lên. Hắn trầm giọng nói:
" Công tử yên tâm, đảm bảo không có sai sót gì xảy ra. Hai con rối của lão nô cũng đã đi qua bên kia."
Nhẹ gật đầu, Tôn Khánh Nguyên nói:
" Việc này phải làm tốt, có như vậy chúng ta mới chứng tỏ được tác dụng của bản thân. Nên nhớ những thứ chúng ta đang có đều là đại nhân ban cho nếu như không chứng tỏ được giá trị bản thân thì chúng ta cũng sớm sẽ bị loại bỏ."
" Ý của công tử lão nô hiểu rõ, xin công tử hãy yên tâm."--- Mộng Hồng Trần lúc này cũng vô cùng nghiêm túc cam đoan.