" Làm sao hai người kia còn chưa có tới, sẽ không phải sợ rồi chứ? " Tây Lan Đức nhìn xung quanh vẫn không thấy thân ảnh hai người Tôn Khánh Nguyên cùng Cửu Công Chúa đầu thì nói ra một câu như vậy.
Tào Khắc ở bên cạnh vỗ vỗ vai Tây Lan Đức dùng giọng khuyên nhủ nói:
" Không nên nóng vội, hai người hẳn là có một chút việc bận nên chưa thể đến ngay, huynh đệ ngươi kiên nhẫn chờ thêm một lát."
Ngay khi Tào Khắc còn chưa nói hết câu thì từ đám người đang vây quanh võ trường thoáng cái náo động. Vô số tiếng reo hò, cổ vũ vang lên. Chuyển mắt nhìn qua thì liền cho thể thấy được hai thân ảnh đang từ bên trong đám đông đi ra, hai người này đi tới đâu thì đám đông liền nhường ra một con đường để bọn họ đi.
Hai người này không ai khác chính là Tôn Khánh Nguyên cùng Cửu Công Chúa, hai người sánh vai bước đi cùng nhau nhìn không khác gì một đôi kim đồng ngọc nữ. Nam thì anh tuấn rạng ngời, nữ thì xinh đẹp đến ma mị nhưng người đứng ở kế bên chỉ có thể dùng con mắt ngưỡng mộ mà thôi.
Khi gần tới nơi mà sáu người khác đang đứng thì hai người thi triển thân pháp nhẹ nhảy một cái liền đến nơi, động tác phiêu dật xuất trần khiến cho những kẻ hoa si nơi đây không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Hai người vừa đặt chân xuống còn chưa nói được câu gì thì Tây Lan Đức đã nhìn về phía Tôn Khánh Nguyên châm chọc:
" Hóa ra vẫn là có can đảm đi tới nơi này, ta còn tưởng rằng ngươi không có lá gan dám tới đây đánh với ta một trận nữa kìa. "
Tôn Khánh Nguyên cười cười:
" Loại người như ngươi ở bên ngoài ta cũng đã giết không biết bao nhiêu rồi, chẳng lẽ ở trong này ta còn sợ không dám chiến với ngươi một trận sao. Phải không tiểu trùng trùng? "
Miệng lưỡi của Tôn Khánh Nguyên cũng không phải dạng vừa, nói câu nào chết người câu đấy. Bị đối phương phản kích lại một câu như vậy thì Tây Lan Đức chỉ cười gằn, sau đó nói:
" Hừ. Miệng lưỡi bén nhọn. Không biết lát nữa nếu người nằm trên sàn thì có còn mạnh miệng như vậy được nữa không? "
Thấy hai người lại bắt đầu gây hấn với nhau thì những người khác cũng không có khuyên can, ai cũng rõ sự việc ngày hôm qua. Nếu bản thân lúc này đứng ra làm người hòa có khi không được gì lại thành cái đích để hai người nhắm tới. Nhưng nếu cứ để hai người như vậy thì cũng không được.
Lúc này đây Tôn Như Sơn cười lên một tiếng, sau đó nói:
" Ha hả. Đã mọi người đều đã tới đông đủ thì chúng ta cũng nên bốc thăm bắt cặp thôi. Cũng không nên bắt mọi người phải chờ đợi nữa."
Nghe Tôn Như Sơn nói thì những người đều đều khẽ gật đầu không có ai phản đối, hai người Tôn Khánh Nguyên cùng Tây Lan Đức cũng vậy, không có người nào phản đối.
Tiếp sau đó 8 người đều đi lên trước võ đài tiến hành bốc thăm. Mỗi người đều rút cho bản thân một số.
Sau khi nhìn qua số của mình thì Tôn Khánh Nguyên liền khẽ ồ lên nói:
" Ta số 1. Không biết vị nào đánh cùng ta trận đầu tiên."
Nhếch miệng cười gằn một tiếng, Tây Lan Đức lạnh lùng nói:
" Là ta. Ta cũng số 1."
Nói xong hắn liền mang ra số mà hắn vừa bốc thăm được, quả thực là số 1. Thấy vậy thì những người khác đều hai mặt nhìn nhau. Riêng về phần Tôn Khánh Nguyên thì khẽ cười nói:
" Vậy là trận đầu tiên Tiểu Trùng Trùng sẽ đánh với ta sao. Có chút ý tứ. Chút nữa nhớ cẩn thận đừng để thua quá nhanh."
Tay Lan Đức vẻ mặt khinh thường nói:
" Câu này ta nên nói cho ngươi nghe mới phải, mong rằng người sẽ trụ lâu một chút không làm cho Tôn Gia mất mặt."
Thấy hai người này cứ gây hấn với nhau mãi, Cửu Công Chúa có phần bực mình nói:
" Đã vậy thì lên đánh một trận đi, còn đứng đây lãi nhải nhiều như vậy làm gì? "
Tôn Khánh Nguyên nhẹ gật đầu, hướng về phía Cửu Công Chúa nói:
" Nói rất hay."
Tiếp sau đó hắn liền tung người bay lên giữa võ đài, thấy vậy thì Tây Lan Đức cũng tung người bay theo. Sau đó cả 2 lại đồng thời hạ xuống giữa võ đài đứng đối diện nhau.
Thấy cuộc tranh tài rốt cuộc cũng sắp bắt đầu, phía bên dưới đám người thoáng cái sôi động lên hẳn, vô số tiếng tung hô cổ vũ dành cho cả hai người.
Lúc này đây một trung niên nhân đi ra trước võ đài:
" Chiến đấu không có bất kì giới hạn, tất cả bảo vật, phù chú, chiến thú đều có thể sử dụng. Hai vị công tử đã chuẩn bị chưa? "
Hai người Tôn Khánh Nguyên cùng Tây Lan Đức nghe người chủ trì trận đầu hỏi vậy thì đồng thời gật nhẹ đầu.
Nhìn thấy hai người đồng thời gật đầu thì vị trung niên này cũng khẽ gật đầu sau đó hô lớn:
" Trận đấu bắt đầu."
Nói xong hắn thì hắn nhanh chóng rời khỏi võ đài. Ngay khi hắn vừa rời khỏi võ đài thì xung quanh võ đài hàng loạt trận pháp đều sáng lên, cấm chế cùng kết giới không gian được mở ra, thoáng cái võ đài lúc này đã biến thành một cái tiểu thế giới độc lập.
Những việc này chỉ diễn ra trong vài hô hấp mà thôi. Ngay khi tiểu thế giới hình thành thì hai người ở bên trong cũng động.
Tiên lực trên người cả hai bên đều bộc phát, ánh sáng bắn ra bốn phía, cả không gian bên trong bắt đầu trở nên cuồng loạn, gió thổi vù vù, đất đá bay tán loạn.
" Để ta xem thử ngươi có bao nhiêu cân lượng mà khi trước lại mạnh miệng đến như vậy."
Tây Lan Đức gầm lên sau đó đạp mạnh một cái xuống đại địa bên dưới, cả người hóa thành một luồng ánh sáng bắn thẳng tới nơi mà Tôn Khánh Nguyên đang đứng. Hai nắm tay của hắn lúc này cũng sáng lên, bao ở xung quanh là hư ảnh của một con Bạch Hổ đang gào thét.
Tốc độ hắn rất nhanh thoáng cái đã đến trước mặt Tôn Khánh Nguyên nhưng ngay lúc này hắn lại nhìn thấy Tôn Khánh Nguyên nở một nụ cười xem thường, cùng lúc đó hắn chỉ cảm thấy má phải bỗng dưng đau rát.
" Bốp "
Một âm thanh bạo liệt vang lên, người bên ngoài chỉ nhìn thấy Tây Lan Đức vừa mới tiếp cận Tôn Khánh Nguyên thì liền bắn ngược quay lại, trong quá trình bay ngược về phía sau để lại một vòi máu thật dài.
" Bịch bịch bịch..."
Tay Lan Đức lúc này giống như một cái bao tải rách văng ra xa xa, trượt dài trên mặt đất. Sau khi cày mặt đất thành một cái mương gần km thì mới dừng lại được.
Mọi người nhìn thấy một màn như vậy thì chỉ biết trợn mắt há mồm đứng ngây ra đó.