“ Vậy à. Anh trong này đang chán sắp chết rồi đây. Anh gặp phải một cái nhiệm vụ sinh tồn ở thế giới ma pháp, sau khi làm xong nhiệm vụ còn phải ở lại sống thêm 5-6 năm nữa. Ngày nào cũng ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy rồi ăn tiếp. À mà đúng rồi, đám người Vô Địch, Lan Lan, Bé Heo,Tiểu Thất có thể ra ngoài rồi.”
“ Ồ” Vũ Y kinh ngạc kêu lên, nàng cũng không ngờ mấy người Lan Lan có thể ra ngoài được rồi. Nàng ngay lập tức hỏi:
“ Vậy mọi người có khỏe không?”
Xuân Đức mi nhon gật đầu nói:
“ Khỏe, cả nhà duy có mình anh là ốm yếu bệnh tật thôi. Em không thấy bộ dạng của anh hiện tại sao. Mới vừa chết đi trọng sinh lại nên bây giờ lại biến thành bộ dạng mười mấy tuổi. Chán.”
Nghe Xuân Đức nói như vậy thì Vũ Y liền cực độ quan tâm hỏi:
“ Nguy hiểm như vậy sao anh không rời khỏi nơi kia đi. Mà anh có bị làm sao không? Có còn bị thương không?”
Trước biểu hiện quan tâm của cô em gái Xuân Đức cảm thấy thỏa mãn vô cùng, hắn cười khì khì nói:
“ Yên tâm, yên tâm, cô bé không cần lo lắng. Sau khi phục sinh chỉ mất một chút đạo vận mà thôi không có gì đáng lo, với năng lực kia cũng đã phục hồi. Lúc trước là anh bất cẩn thôi, sau này sẽ cẩn thận hơn. Thế ở bên trong Trúc Mộng Lam Viên em có nhận được gì không?”
Cũng không biết có phải là do niềm tin mù quáng dành cho Xuân Đức hay không mà khi nghe hắn nói yên tâm thì nàng liền cảm thấy yên tâm hơn hẳn. Nhẹ gật đầu, Vũ Y nói:
“ Em có cái này cho anh xem này.”
Vừa nói thì nàng liền lấy ra mấy giọt thần huyết mà nàng chiếm được ở bên trong “ Huyết Thần Trì”.
Xuân Đức nhìn thấy Vũ Y lôi ra mấy tảng đá bên trong có vài giọt máu thì nghi hoặc không thôi, hắn đứng dậy đi tới bên cạnh tảng đá sờ tay lên thử cảm nhận. Nhưng mà khiến cho hắn thất vọng rồi, hắn chẳng cảm nhận được gì cả.
Bất đắc dĩ, hắn nhún vai nói:
“ Cái linh thể hiện tại phế quá, ngoài trừ có một chút pháp lực ra những phương diện khác phế toàn tập. Mà bên trong mấy cục đá này là thứ gì vậy, hẳn là thứ rất quý trọng đúng không?”
Vũ Y lập tức kể công nói:
“ Thứ này là thần huyết mà em chiếm được tại Huyết Thần Trì đấy, anh thấy em có lợi hại không nào?”
Xuân Đức không một chút do dự liền cho Vũ Y một lời tán dương, hắn dơ ngón cái lên nói:
“ Đỉnh của đỉnh luôn.”
Vũ Y lập tức híp mắt cười “ Hi hi.”
Hai người nói chuyện cùng với nhau rất vui vẻ, cứ một lúc thì Vũ Y lại cười “ Hihi”, tuy chỉ nói chuyện với nhau có một lúc nhưng số lần Vũ Y có khi đã bằng mấy năm nay cộng lại rồi.
Mấy người Điệp Vũ, Tuyết Tâm, Tuyết Kỳ, Ngọc Điệp, Thanh Thanh ở bên cạnh nghe không hiểu hai người nói cái gì nhưng thấy tiểu thư cuối suốt như vậy thì bọn họ cũng cảm thấy vui lây.
Thực sự mà nói thì bọn họ lúc này cũng bắt đầu có cảm giác thấy thích thích tiểu thư của chính mình rồi, không ngờ lúc tiểu thư dùng khuôn mặt thật cười lên lại mê chết người không đền mạng như vậy.
Không nói đến cái khuôn mặt xinh đẹp khiến người người ghen ghét kia, chỉ tính riêng lúc Vũ Y cười lên lộ ra cái răng khểnh cũng đã khiến cho người ta cảm thấy thích rồi, kết hợp với cái khuôn mặt kia nửa quả thực nam nữ đều thông sát.
Vũ Y đang nói chuyện vui vẻ cùng với Xuân Đức lúc này cũng cảm nhận được cái gì đó không đúng lắm, lúc nàng nhìn lại thì thấy mấy tùy tùng của mình đều đang dùng ánh mắt có phần mê luyến nhìn bản thân thì không khỏi cảnh giác nói:
“ Mấy người các ngươi dùng ánh mắt như vậy nhìn ta là thế nào, định có ý đồ xấu gì với bản tiểu thư sao?”
Nghe Vũ Y nói thì Xuân Đức lúc này cũng mới nhớ đến nơi này còn có mấy người khác, hơn nữa lại còn có vài tên nam nhân. Trong lòng hắn cảm thấy rất nghi ngoặc, không biết từ khi nào Tiểu Y của hắn lại không ghét nam nhân nữa rồi.
Hắn lúc này chuyển qua ngôn ngữ tiên giới hỏi:
“ Mấy người bọn họ là ai vậy Tiểu Y?”
Vũ Y lúc này cũng chuyển qua ngôn ngữ tiên giới đáp:
“ Là mấy người thuộc hạ muội mới thu nhận đó mà. Để muội giới thiệu cho huynh biết.”
Tiếp sau đó Vũ Y bắt đầu chỉ vào từng người nói:
“ Người này ca cũng biết rồi đấy, nàng ta là Điệp Vũ.”
Xuân Đức gật đầu nói:
“ Hóa ra nàng ta là huyết nô của lão nhị à, hẳn nàng ta cũng đang đeo mặt nạ phải không?”
Cũng không đợi Vũ Y trả lời thì Điệp Vũ lúc này đã tháo mặt nạ ra, lộ ra dung mạo thực sự của bản thân, nàng ta đối với Xuân Đức rất lễ phép nói:
“ Điệp Vũ xin ra mắt đại nhân.”
Xuân Đức không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu một cái.
Tiếp sau đó mấy cô gái khác cũng không đợi Vũ Y giới thiệu thì cũng đã tự mình lột bỏ mặt nạ rồi tự giới thiệu bản thân.
Sau khi nghe xong các nàng tự giới thiệu thì hắn khẽ gật đầu sau đó khích lệ vài câu. Đối với các nàng thì Xuân Đức cũng không có ý kiến gì, dù sao chỉ cần Vũ Y thích là được. Còn về thực lực thì từ từ bồi dưỡng cũng không sao.
Sau khi đã quen biết nhau rồi thì mọi người bắt đầu vui vẻ nói chuyện cùng nhau, Xuân Đức cũng là một người vui vẻ, lại có khứu hài hước nên rất được lòng mấy cô nàng.
Nhưng ngay vào lúc mọi người đang nói chuyện đến đoạn cao trào thì
“ Tách..”
Một tiếng động nhỏ vang lên, khuôn mặt của Xuân Đức từ dưng nứt ra một cái khe, tuy tiếng động không lớn lắm nhưng mọi người đều nghe thấy. Mọi người cũng chú ý đến cái khe xuất hiện trên mặt Xuân Đức.
Vũ Y lúc này lập tức hỏi:
“ Ca làm sao vậy?”
Xuân Đức mỉm cười nói:
“ Bí pháp có giới hạn về thời gian ấy mà, vốn nghĩ rằng sẽ được lâu lâu, ai dè chưa được một tiếng liền đã tới giới hạn. Nhìn thế này thì chắc cái linh thể này sắp tiêu tán rồi.”
Sau khi giải thích xong mà vẫn thấy nét mặt lo lắng của Vũ Y thì hắn không khỏi cười khổ nói:
“ Không sao thật mà, chỉ là bí pháp đến giới hạn thôi, đừng dùng cái ánh mắt đó nhìn anh. Mà thôi thời gian sắp hết anh có mấy lời căn dặn vậy nè. Thời gian sắp tới Tiểu Y cứ ở lại cái Phù Sinh Thành gì đó đi, sau này anh sẽ tới tìm em. À mà nếu gặp phải chuyện gì không giải quyết được thì có thể dùng cái tế đàn bên trong Thiên Địa Nhẫn nhé. Nó thực tế là một con rối đấy.”
“ Tách..’’
“Tách….”
Xuân Đức vừa nói chuyện thì trên linh thể của hắn cũng xuất hiện càng nhiều vết rách, sau một lúc thì cả người hắn chi chít vết rạn.
“ Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.”
“ Rắc..”
Nói xong lời cuối cùng thì linh thể của Xuân Đức trong nháy mắt sụp đổ, toàn thân hắn vỡ vụn sau đó những mảnh vỡ kia hóa hàng vạn đốm sáng nhỏ màu hồng bay loạn khắp cả căn phòng. Khiến cho cả căn phòng hóa thành một thế giới lung linh huyền ảo.
Không những bên trong phòng mà ở bên ngoài phòng dị tượng cũng xuất hiện, giữa bầu trời đêm tối tăm mù mịt, việc căn phòng của nhóm người Vũ Y liên tục bay ra những tinh quang màu hồng khiến cho rất nhiều người chú ý tới.
Cây cối xung quanh nơi ở của đám người Vũ Y lúc này lấy mắt thường cũng có thể nhìn thấy được tốc độ tăng trưởng, không qua bao lâu xung quanh nơi ở của đám người Vũ Y trực tiếp biến thành một rừng hoa.
Cũng không biết từ nơi đâu bay tới, từng đàn tiên hạc mấy ngàn con có khi cả vạn con liên tục bay tới nơi này, bọn chúng chen chúc nhau đậu xung quanh nơi ở của nhóm người Vũ Y.
Đám môn nhân đệ tử của Thiên Hạc Môn có nhiệm vụ canh giữ tại nơi ở của đám người Vũ Y thấy một màn như vậy thì không khỏi ngẩn người ra. Không qua bao lâu thì lại có rất nhiều người tìm đến nơi đây, trong đó có cả vị lão tổ Lục Đào.
- --o0o---
Cùng lúc này ở thế giới Kiếm và Ma Pháp.
Bên trong một gian phòng xa hoa, Xuân Đức vẻ mặt trắng như tờ giấy đang nằm thoi thóp trên giường, bộ dạng sắp ngỏm đến nơi. Ở gần đó Mộng Vân có phần lo lắng hỏi:
“ Ngươi không sao chứ?”
Xuân Đức miễn cưỡng trả lời:
“ Không chết được, yên tâm.”
“ Vậy ngươi gặp được cô gái kia rồi sao?”--- Mộng Vân tiếp tục hỏi.
Xuân Đức nhẹ gật đầu nói:
“ Ừm, đã gặp được rồi, con bé vẫn rất tốt. Thôi ta ngủ đây, linh hồn lực tiêu hao quá độ.”
Vừa nói xong thì hắn liền nhắm mắt lại, sau đó liền thấy đã ngủ rồi. Mộng Vân thấy hắn như vậy thì cũng không có làm phiền nữa, nàng kéo chăn cho hắn sau đó đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại rồi trở về phòng của bản thân làm việc.
Dù sao công việc của nàng rất nhiều không thể giống như ai đó cả ngày ăn cùng ngủ