Hắn vừa viết xong, đang viết tiếp câu tiếp theo, từ trên mặt kính đã nhảy ra tin liên tục:
【 số một: Là nội tình gì? 】
【 số hai: Ngươi biết bí mật gì thế? 】
【 số bốn: Số ba, Tang Bạc thật sự có bí mật che giấu? 】
【 số năm: Nói cho bọn ta biết được không? 】
【 số sáu: A di đà phật】
【 số chín: Tiểu hữu mời nói. 】
". . . . ." Hứa Thất An ngồi trong nhà xí, sửng sốt.
Mọi người có vẻ chú ý chuyện này ghê! Mà cũng đúng thôi, dù sao cũng liên quan tới bảo kiếm trấn quốc Đại Phụng mà, cơ mật đỉnh cấp như vậy, ai mà chả hiếu kỳ.
Nhất là, người của Thiên Địa hội còn không phải là phàm phu tục tử, sau lưng ai cũng có thế lực, không thì bản thân cũng có thực lực không tồi.
Người như vậy, đều để ý tới những cơ mật đỉnh cấp như này. Dù chúng không có liên quan gì tới mình, nhưng ai biết được lỡ một khắc nào, những bí mật này lại mang tới công dụng khó mà tưởng tượng nổi thì sao.
【 số ba: ta có thể xác nhận, không phải là nhất phẩm cao thủ đột kích. 】
Hứa Thất An không nói hết toàn bộ.
Dừng một chút, hắn viết tiếp:【 số ba: Nhưng mà, tại sao ta phải nói cho các ngươi biết? 】
Sau nửa ngày không ai nói gì.
A, cũng may, không có ai ngơ ngẩn thò ra bảo: Không phải nói có tin tốt thì chia sẻ với nhau à.
Này thì hay rồi, nếu trong đám có người tinh tướng, hay thuộc loại chỉ khoái lấy vào không nhả ra, thì kế hoạch của hắn sẽ không áp dụng được.
Hứa Thất An Thuận thế nói:【 Kim Liên đạo trưởng, ta cảm thấy Thiên Địa hội đang tồn tại một khuyết điểm. Không giải quyết cái này, Thiên Địa hội sẽ mãi chỉ là một tổ chức với những con người bằng mặt không bằng lòng, hỗ trợ lẫn nhau cũng là có hạn. 】
【 số chín: Tiểu hữu mời nói. 】
【 số ba: Đúng là, hỗ trợ lẫn nhau, chia sẻ thông tin là mục đích của Thiên Địa hội, nhưng cái đó quá lý tưởng hóa. Ta có thể nói bí mật ta biết cho mọi người nghe, nhưng như thế thì ta được cái gì? Trong khi ta không có gì cả.
【 ta thì chia sẻ bí mật, trong khi có những người chỉ thích im ỉm rình coi người khác, yên tâm thoải mái gặm đồ người ta bố thí.
【 nếu cứ làm như vậy, thì chỉ sau lần một lần hai, ta sẽ thay đổi, không muốn chia sẻ tin tức, chia sẻ bí mật nào nữa. 】
【 số một: Ngươi nói ai đi gặm đồ bố thí? 】
Số một có vẻ đã nổi giận.
Nói ngươi chứ ai, chỉ có ngươi thích ngồi im nhìn còn gì. . . . Hứa Thất An không để ý số một, tiếp tục truyền thư:【 đạo trưởng, người của Thiên Địa hội, kẻ bắc người nam, không quen biết nhau, có thể nói đều là người xa lạ. Không có sự tin tưởng và chia sẻ sòng phẳng, thử hỏi, có ai muốn vô tư kính dâng mọi thứ mình có cho người xa lạ không. 】
Hứa mỗ ghét nhất những kẻ chỉ biết ngồi không mà hưởng, kiên quyết ngăn chặn loại hành vi này.
Nói cho lắm, túm lại chính là một câu: Mắc cớ gì ta phải chia sẽ bí mật cho các ngươi.
【 số chín: lời của tiểu hữu, thật là có lý. 】
Thấy thế, Hứa Thất An nhếch miệng cười:【 đạo trưởng thấy đúng là được rồi, tin rằng mọi người cũng đồng ý với ta. 】
Mọi người im lặng.
【số ba: Đạo trưởng, ta có một suy nghĩ thế này. Lúc người tặng mảnh vỡ số ba cho ta, mảnh vỡ này đang bị phong cấm, không thể liên hệ với những mảnh khác được, không phải chúng ta có thể lợi dụng điểm này hay sao? 】
【 số chín: ý tiểu hữu là? 】
Kim Liên đạo trưởng hỏi.
【 ta lấy một thí dụ, ta đổi bí mật Tang Bạc lấy năm trăm lượng hoàng kim, treo giá lên toàn Thiên Địa hội, ai muốn mua tin, thì có thể thông qua Địa Thư truyền tin cho ta, đạo trưởng chỉ cần hỗ trợ phong cấm những người không có ý định mua tin là được.
【 đương nhiên, ta không phải là người chỉ biết quan tâm tới vàng bạc. Ý ta là, nếu ai không có tin tức có giá trị ngang bằng, ta đồng ý cho phép các ngươi dùng hoàng kim và bạc trắng để giao dịch. 】
Mau, mau lấy bạc trắng tới mua tin của ta đi, ta muốn mua đại trạch trong nội thành. . . . Hứa Thất An đổi thế ngồi, chờ mong nhìn chằm chằm vào mặt kính.
Lúc này, nhà xí đang thối hoắc cũng hóa thành thơm tho.
【 số chín: Thực không dám giấu, dù bần đạo biết cách phong cấm Địa Thư, nhưng thương thế của bần đạo chưa khỏi hẳn. Ngày đó quay về Địa Tông, đánh thức nguyên thần của đạo thủ, Địa Thư bị phong cấm, bần đạo cũng bị trọng thương. Nếu không phải vậy, bần đạo đã không gặp chật vật như thế. 】
. . . . . ý cười trên mặt Hứa Thất An dần biến mất.
Hắn đoán không sai, Kim Liên đạo trưởng chịu đưa mảnh vỡ Địa Thư cho người trong Thiên Địa hội, bởi vì ông ta có cách để khắc chế, và thu hồi chúng.
Nhưng hắn đoán được mở đầu, lại không đoán được kết thúc.
Nói như vậy, trong tương lai gần, không thể mở được chức năng nói chuyện riêng rồi.
Thấy một lúc lâu không ai nói gì, số một vội vã truyền tin lên.
Hắn ta/nàng ta không muốn thấy cuộc giao dịch này chưa làm mà chết.
【 số một: hay là thế này. Ngươi nói bí mật cho bọn ta nghe, bọn ta sẽ trả lại cho ngươi một lời hứa, sẽ trao đổi bằng tin tức ngang bằng, hoặc dùng vàng bạc để mua tin. 】
【 số bốn: Nhưng như thế vẫn có chỗ chưa ổn. Ví dụ như ta dùng tin tức bí mật tương đương để trao đổi với số ba, số ba không lỗ, nhưng bí mật của ta lại bị các thành viên khác có được mà không phải trả gì. 】
【 số hai: với lại, chúng ta ở khắp thiên nam địa bắc, dù có muốn mua bí mật của ngươi, cũng làm sao đưa bạc tới cho ngươi được? 】
Mọi người thi nhau phát biểu ý kiến, thể hiện quan điểm và băn khoăn.
Môi Hứa Thất An giật giật. Đám Thiên Địa hội này không chỉ để ý tới bí mật hắn có, mà nguyên nhân chính là bọn họ nhìn thấy được lợi ích trong này.
Nếu ý nghĩ của mình thực hiện được, vậy họ cũng có thể lấy tin tức họ có để đổi lấy thù lao.
Được đấy được đấy. Có lợi ích mới có động lực, đây mới là dáng vẻ một hội mua bán nên có.
【 số ba: Trước khi thương thế của Kim Liên đạo trưởng khỏi hẳn, hay là chúng ta làm thế này. Ta nói bí mật ta biết cho các ngươi, các ngươi dùng tin tức ngang bằng hoặc vàng bạc để trao đổi, nhưng có thể ký sổ, không cần phải trả liền. Về băn khoăn của số hai, tạm thời ta chưa nghĩ ra được biện pháp giải quyết, ừ, ngươi cứ khất nợ trước đi, sau này dùng tin tức tương đương đổi lại cho ta. 】
Như vậy thì không còn vấn đề gì nữa. . . . Mọi người nghĩ thầm.
【 số một: Ta không ý kiến. 】
【 số hai: Ta cũng thế. 】
【 số bốn: Ừ, cứ làm theo ý của số ba đi. 】
【 số năm: Ta không thành vấn đề. 】
【 số sáu: Ta cũng thế. 】
【 số ba: Sao số bảy và số tám luôn không thấy nói gì vậy nhỉ? Các ngươi không phát biểu ý kiến thì giao dịch này làm sao làm được? 】
Kim Liên đạo trưởng nhảy ra giải thích:【từ năm ngoái số bảy đã không biết tung tích. Số tám bế tử quan, tạm thời bỏ hai người đó ra đi. 】
【 số bốn: Nhưng mà số bảy còn sống, đúng không? 】
【 số hai: Địa Thư của số bảy đang ở chỗ ta. . . . Ừ, hắn có chút nguyên nhân, đang giả chết thoát thân, đi tránh nạn. 】
【 số ba: vậy ta đây không thành vấn đề. 】
Hứa Thất An dừng lại vài giây, rồi truyền tin vào:【 ta nghe thấy từ Tang Bạc vọng tới tiếng cầu cứu! 】
Từ trong Tang Bạc vọng ra tiếng cầu cứu? !
Một câu của số ba, như lôi đình nổ vang trong lòng người của Thiên Địa hội.
Cái hồ nơi khai quốc Hoàng Đế Đại Phụng chứng đạo, thờ bảo kiếm trấn quốc, mà vọng ra tiếng cầu cứu. . . .
Là ai đang cầu cứu?
Cầu cứu với ai?
Đám buôn dưa Địa Thư đều im lặng một cách quỷ dị. Hồi lâu sau, số một luôn là người ít nói nhất lại là người đầu tiên truyền thư: 【 không thể nào! 】
Lập tức mọi người lại chuyển lực chú ý về với "Địa Thư", yên lặng chờ hồi lâu, không thấy số ba đáp lại.
Đúng rồi, số ba là đệ tử thư viện Vân Lộc, tâm cao khí ngạo, khinh thường cãi nhau với người ta.
Điều này cũng chứng minh, lời của số ba nói là lời thật. Học sinh cao ngạo như vậy, cơ bản là khinh thường nói dối.
Số một có vẻ cũng hiểu rõ đạo lý này, nên thốt ra lời ấy xong, thì không nói gì nữa.
【 số bốn: đúng là một thông tin làm người ta khó có thể tin được. 】
【 số chín: có giá trị được che giấu cực cao. 】
【 số hai: có khi nào bên dưới Tang Bạc đang nhốt cái gì hay không? Các ngươi cảm thấy thế nào? 】
Số hai đưa ra suy đoán.
Hứa Thất An giật mình, quả nhiên không phải chỉ có một mình mình nghĩ như vậy.
【 số năm: Oa, trong Tang Bạc Đại Phụng có phong ấn một tuyệt thế Ma Đầu? Uy uy, số một số ba số bốn, các ngươi đều là người Đại Phụng, có nghĩ ra cái gì hay không? 】
【 số sáu: Không cần hỏi, số một không biết gì đâu, mọi người đều biết, số một là nhân vật trọng yếu trong triều đình, ý ta là, có lẽ chỉ có hoàng thất, thậm chí có khi chỉ có một mình Nguyên Cảnh Đế biết mà thôi. 】
【 số một: Ta sẽ thử điều tra chuyện này, số ba, nếu ta có tiến triển, có thể dùng nó để đổi với tin này của ngươi đúng không? 】
【 số ba: A, thế còn phải xem ngươi tra ra cái gì. 】
Đợi năm phút nữa, không thấy ai nói chuyện, Hứa Thất An liền xác nhận đám bạn trên mạng không có tố chất này đã offline.
Cất kính nhỏ đi, rời khỏi nhà xí, hít sâu vài hơi không khí mới mẻ, mới cảm thấy mình sống lại.
"Nếu WC kiếp trước cũng thế này, nhất định đã sửa được thói xấu vô WC là ngồi cả nửa giờ rồi. . . . . Chả có ai muốn ở lâu chơi điện thoại trong cái nơi như thế này hết. . . ." Hứa Thất An thầm nghĩ. Hầm cầu thối hoắc mới là thầy thuốc chữa bệnh trĩ tốt nhất.
Trở lại thính sảnh, Chu Quảng Hiếu đang thổ nạp, Tống Đình Phong đang coi sách cấm kể câu chuyện tình yêu không thể lộ ra ngoài ánh sáng, đương nhiên, không phải chuyện của Nguyên Cảnh Đế và tuyệt sắc quốc sư đâu.
"Ngươi đi sinh con đấy hả?" Tống Đình Phong híp mắt, cười chọc.
"Đúng, " Hứa Thất An gật đầu, thoải mái tựa vào ghế ngồi, rất nghiêm túc nói: "Quỷ chết, đó là con ngươi đấy! "
Chu Quảng Hiếu vừa thổ nạp xong, trở tay không kịp mở to mắt, nhìn Hứa Thất An.
Tống Đình Phong rùng mình, chắp tay, cúi đầu tiếp tục xem sách.
Hắn tự nhận mình thuộc loại người bất cần đời, tính tình hướng ngoại, gặp ai cũng cười, đối diện với ai cũng đều có thể thuận buồm xuôi gió.
Nhưng so với Hứa Thất An, Tống Đình Phong thấy mình vẫn còn chính nhân quân tử hơn.
Nhiều khi, biết đối phương là đang nói đùa trêu ghẹo, nhưng mà cũng không chịu nổi, vẫn bị đánh bại.
"Buổi tối đi Giáo Phường Ty đi." Tống Đình Phong đề nghị: "Ta đã hẹn với mấy đồng liêu, ngươi dạy mọi người chơi Quay đĩa nước Nga luôn."
Dừng một chút, sắc mặt trở nên trịnh trọng nói: "Chuyện Dương kim la và Khương kim la đã khiến nhiều người trong nha môn ghen ghét ngươi, ngấm ngầm nhìn ngươi không thuận mắt đó.
Ngươi phải đi xã giao nhiều hơn, không nên cả ngày chỉ lăn lộn với ta và Chu Quảng Hiếu."
Chu Quảng Hiếu mở mắt ra, phụ họa gật đầu: "Đúng, ta thường lén nghe được người ta nói xấu ngươi."
Hứa Thất An do dự một chút, gật đầu.
Hắn không phải đám thanh niên trẻ trâu, hắn biết đạo lí cây cao thì chịu gió lớn.
Từ khi gia nhập Đả Canh Nhân đến nay, đúng là đã sơ sót xã giao với đồng liêu, cả ngày đa phần chỉ gặp Ngụy Uyên, không thì lăn lộn với thuật sĩ Ty Thiên Giám, tầm mắt có chút cao.
Nên nhờ Tống Đình Phong dẫn dắt, kéo thêm mấy đồng la cùng ở dưới trướng Lý Ngọc Xuân, hẹn tối cùng đi Giáo Phường Ty chơi.
Đương nhiên, không tồn tại vấn đề ai là người mời khách, vì ai cũng biết, đồng la bình thường không kham nổi chi phí đi Giáo Phường Ty.
Nhưng mà, Hứa Thất An lại thoải mái nói rằng, chúng ta đặt bao Ảnh Mai Tiểu Các đi, để ta lo.
Đám đồng la thế là như được đánh máu gà, vô cùng phấn khích.
Tống Đình Phong lôi Hứa Thất An đến một góc vắng, xoa xoa tay, nói: "Ninh Yến à, đúng là huynh đệ tốt á. . . . Vậy, Phù Hương cô nương cũng gia nhập đúng không?"
Hứa Thất An liếc hắn: "Ngươi gọi ta một tiếng cha, ta nói cho ngươi nghe."
Tống Đình Phong là hảo hán tử, co được dãn được, gọi ba ba luôn.
Hứa Thất An nói: "Đương nhiên là không."
". . . . ." Tống Đình Phong cả giận: "Ngươi gọi nàng ta đi, nếu không ta không chơi với ngươi nữa."
Hứa Thất An mặc kệ hắn, chạy mất.
Phù Hương là ai? Hoa khôi lừng danh, gái hồng lâu đỉnh cấp, nàng ta đồng ý ngủ với Hứa Thất An, đã là một dạng quan hệ thân mật.
Ở thời đại này, thân mật với nữ tử thanh lâu là chuyện rất bình thường.
Đông nhất chính là người đọc sách.
Nhưng Phù Hương không phải là nô tài của Hứa Thất An, cũng không phải thiếp thất mà có thể tha hồ chuyển qua đổi lại như hàng hóa.
Loại chuyện này ấy mà, với giá trị con người và đẳng cấp của Phù Hương, làm sao mà đồng ý với ngươi được. Đúng là người si nói mộng.
Hứa Thất An cũng không muốn vì chuyện này mà sinh ra hiềm khích, thậm chí tan vỡ quan hệ với hoa khôi nương tử.
. . . .
Kho công văn. Nhà kho chữ Giáp.
Đàn hương được đốt, khói xanh thẳng tắp như sợi chỉ, ánh nắng xuyên qua ô vuông cửa sổ, chiếu xuống đất thành những hình khối chỉnh tề.
Ngụy Uyên khép lại quyển《 Đại Phụng thập tam điển 》dày cộm, trầm ngâm một lát, sau đó đứng dậy, rút từ giá sách một quyển《 Cửu Châu chí: Tây Vực 》.
Đàn hương đã cháy thành tro, hương tro rơi vào lô nhỏ.
Ngụy Uyên khép sách, mệt mỏi day day mi tâm, bất tri bất giác, chồng sách trong tay đã cao bằng bả vai ông ta.
"Nghĩa phụ, có phát hiện gì không?" Nam Cung Thiến Nhu cuối cùng cũng chờ được cơ hội.
"Ta đã biết đại khái chuyện gì xảy ra rồi." Ngụy Uyên thở dài.
"Trong Tang Bạc có bí mật gì?" Nam Cung Thiến Nhu hỏi.
"Đây không phải chuyện ngươi nên biết." Ngụy Uyên lắc đầu, nghiêm túc cảnh cáo: "Quên chuyện xảy ra hôm nay đi, không được phép đi truy tra, cũng không được lén lút bàn luận."
Dương Nghiên và Nam Cung Thiến Nhu cùng cúi đầu: "Vâng."
. . . . .
Hoàng hôn, tan làm.
Tính cả Hứa Thất An, mười Đả Canh Nhân ngẩng đầu ưỡn ngực tiến vào phố nhỏ Giáo Phường Ty.
Trong lúc quan lại đều câm như hến do đang trong thời gian kinh sát này, Đả Canh Nhân lại có thể nghênh ngang đi Giáo Phường Ty.
"Ninh Yến, hoa khôi Phù Hương thật sự sẽ tiếp chúng ta hả?"
"Ta nghe nói, hoa khôi Phù Hương đã lâu không có tiếp khách nữa."
"Ảnh Mai Tiểu Các sẽ thật sự đồng ý cho chúng ta bao hết?"
Đám đồng la có chút không tin, bởi vì Giáo Phường Ty hoan nghênh nhất là người đọc sách, các tiết mục giải trí cũng là thiên về hướng phục vụ cho người đọc sách.
Đây là bầu không khí chung của xã hội.
Đả Canh Nhân tuy giám sát quan lại, có quyền đi ngang, nhưng lại có một sự ngăn cách với giới quan viên.
Nếu làm xằng làm bậy ở Giáo Phường Ty, Lễ bộ sẽ rất vui vẻ, chỉ chờ có được cơ hội vạch tội Đả Canh Nhân.
Vì vậy, nếu hoa khôi Phù Hương không muốn chiêu đãi bọn họ, thì đám đồng la cũng chỉ còn cách đi về, còn bị mất hết mặt mũi.
Nhưng cái trò quay đĩa nước Nga mà Hứa Thất An giới thiệu kia nghe mê quá, lúc đầu đám Đả Canh Nhân đều giận dữ mắng Hứa Thất An đồi phong bại tục, nhưng tới khi hỏi có đi không, lại đồng ý rất nhanh.
Đi vào Ảnh Mai Tiểu Các, đám đồng la vô thức bước chậm lại, khiến Hứa Thất An đang bình thường đi giữa đám bị lòi ra.
Hứa Thất An gỡ yêu đao, dùng vỏ đao vỗ nhẹ vào mông tiểu quy công, cười như bình thường: "Đi nói với nương tử nhà ngươi, ta muốn đặt bao hết."