Lạc Ngọc Hành mang một cái chân trắng gác lên bụng hắn, chớp đôi mắt đẹp, u oán réo rắt nói: “Người ta sao nỡ đánh Hứa lang, còn không phải Hứa lang bạc tình quả nghĩa, rõ ràng đã có ta, còn cứ muốn dây dưa không rõ với Mộ Nam Chi. Còn mang theo cô ta du lịch giang hồ. “Tương lai ta sinh con, chàng khẳng định muốn vứt bỏ thê tử bỏ trốn cùng tiểu tiện nhân kia.” Nói một lát, nàng đột nhiên vẫy tay gọi kiếm sắt loang lổ vết gỉ, mũi kiếm tì...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.