"Tên tiểu tử khốn kiếp này, càng ngày càng lớn mật." Khương Luật Trung phun một hơi trọc khí, "Phẫn uất" nói.
"Không có lá gan này, làm sao dám chém thượng cấp?" Kim la dùng kiếm cười.
"Đáng tiếc tiện nghi cho Dương Nghiên, ngươi không biết chứ, tư chất của tiểu tử kia là "
Ngụy Uyên nhìn Khương Luật Trung, ngắt lời: "Lắm miệng."
Khương Luật Trung im bặt.
Kim la dùng kiếm nhướng mày, truy vấn: "Tư chất thế nào, được đánh giá cấp bậc gì, Giáp?"
Khương Luật Trung cố ý cười cười, nhưng không trả lời, vẻ mặt "Ngươi ngây thơ quá", ác ý câu cá.
Không phải Giáp? Chẳng lẽ là Giáp thượng? Kim la dùng kiếm quay phắt qua nhìn Ngụy Uyên chằm chằm: "Ngụy công?"
Ngụy Uyên uống trà không đáp.
Phản ứng đó làm kim la dùng kiếm càng thêm tò mò, bắt đầu tự mình suy diễn.
Nếu cấp Giáp, thì cần gì phải gạt mình. Chẳng lẽ là Giáp thượng thật? Không thể nào, mấy chục năm nay không có ai đạt được Giáp thượng cả, nhưng thái độ của mọi người lại vừa vặn xác định điều này. Nếu vậy, mình không lí nào không tranh đồng la Hứa Thất An kia về.
Xem ý của Ngụy công, giấu giếm như vậy, hẳn là để tránh các kim la cướp người mà gây chiến với nhau. Ừm, ta có thể thầm lên kế hoạch, cướp người về. Người trẻ tuổi ai mà chẳng thích tiền bạc với nữ nhân.
Dương Nghiên mặt đơ chủ động lên tiếng, đổi chủ đề: "Nghĩa phụ, bệ hạ bên kia có thái độ gì?"
Ngụy Uyên vuốt vuốt mi tâm, thở dài: "Mau tìm cho cho ra tung tích Hằng Tuệ, trong thời gian kinh sát, dù có là ta, cũng không đỡ nổi bị vạch tội."
Bốn kim la lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, Ngụy công mà phải nói lời như này, chứng tỏ tình hình vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng mà cũng phải, chưa nói tới chuyện Ngụy Uyên là một hoạn quan mà chấp chưởng Đả Canh Nhân, không hòa thuận với tất cả văn võ trong triều, chỉ mỗi việc hung đồ có thể hoành hành giết người ở trong nội thành rồi sau đó thong dong trở ra, đã đủ khiến các quan lại khủng hoảng.
"Chúng ta nhất định sẽ dùng hết toàn lực."
Ngụy Uyên gật đầu: "Đừng chỉ nói ngoài miệng, gần đây triều đình có lời đồn, nói kim la trong nha môn đều không dùng được, việc tra án toàn nhờ vào một đồng la."
Nghĩa phụ coi trọng Hứa Thất An hơn rồi. Dương Nghiên và Nam Cung Thiến Nhu nhìn nhau, nhìn thấy suy nghĩ của nhau.
Chuyện này nhất định phải làm tốt, sớm ngày bắt được Hằng Tuệ. May là trong chuyện này, Hứa Thất An không làm được, không phải lo đồng la nho nhỏ lại đột ngột xuất hiện cướp công.
Hứa Thất An dẫn đội phá án Tang Bạc đến Binh Bộ Thượng Thư phủ, giơ kim bài, hạ nhân thông truyền xong, hắn mang theo Chử Thải Vi, ba ngân la Lý Ngọc Xuân và Lục Phiến Môn tổng bộ đầu Lữ Thanh, đến Thượng Thư phủ.
Tường rào quanh khu vực cửa lớn của Thượng Thư phủ đã bị phá hủy, làm phủ trông cứ như đang phá dỡ, dời đi nơi khác, nhìn thấy mà giật mình.
"Thượng Thư phủ thật sự là khí phái." Đến phủ, Lữ Thanh khẽ cảm khái.
"Tòa nhà này, kiểu gì cũng phải vạn lượng bạc nhỉ." Lý Ngọc Xuân suy đoán.
Đứng đầu hạ nhân của phủ nghe vậy xì cười, vạn lượng bạc? Đúng là đồ nhà quê chưa thấy việc đời, vạn lượng bạc mà cũng đòi mua Thượng Thư phủ chúng ta.
Võ phu thô bỉ.
Hứa Thất An đá một cái vào mông hắn, mắng: "Lo dẫn đường đi, cẩu nô tài."
Hạ nhân cúi đầu, vội tăng nhanh bước chân.
Lúc nói ba chữ "Cẩu nô tài", Hứa Thất An lại nhớ tới nữ vương quán bar đêm Phiếu Phiếu, không biết hôm nay nàng có đi khiêu khích Hoài Khánh công chúa, rồi bị người ta treo lên đánh hay không.
Hứa Thất An tới phòng tiếp khách gặp được Binh Bộ Thượng Thư Trương Phụng, một nam nhân trầm ổn nghiêm túc để râu dê.
Ngồi ở đó im lặng không nói gì, lộ rõ sự uy nghiêm của người có chức vị cao.
"Ra mắt Thượng Thư đại nhân." Hứa Thất An ôm quyền.
Trương Phụng nhẹ nhàng gật đầu: "Nghe công công trong nội cung nói, Hứa đại nhân phá án cực nhanh, năng lực hơn người, chẳng những án Tang Bạc tiến triển thần tốc, còn tra ra được hung phạm án diệt môn Bình Viễn bá."
"Thượng Thư đại nhân quá khen." Hứa Thất An cảm giác trong lời nói của đối phương có ý.
"Ngươi tới để hỏi bổn quan có liên quan gì tới hung đồ kia hay không, mà bị đối phương đêm khuya trả thù tới cửa?" Trương Thượng Thư nói.
"Đúng vậy." Hứa Thất An không ngờ đối phương phối hợp như vậy.
Trương Thượng Thư nhìn Hứa Thất An mặt không cảm xúc, bỗng tốc độ nói tăng nhanh, nét mặt trở nên nghiêm nghị, đập bàn gầm lên: "Bổn quan cũng muốn biết, tại sao án Bình Viễn bá đến nay đã một thời gian, mà Đả Canh Nhân vẫn còn chưa bắt được người hành hung.”
"Bổn quan cũng muốn biết vì sao Đả Canh Nhân nhiều lần bỏ mặc cho kẻ hành hung thoát đi như vậy."
Vừa tới đã đòi ra oai phủ đầu ta, Hứa Thất An đành phải lại ôm quyền, nói: "Thượng Thư đại nhân bớt giận."
Trương Thượng Thư thu liễm biểu lộ, thở dài: "Dù hôm nay ta không vào triều, nhưng cũng biết chuyện xảy ra sau đó trong đêm qua. Không ngờ năm võ phu cao phẩm hiệp lực ra tay, mà vẫn không bắt được đối phương, ngược lại còn có bốn kim la bị thương.”
"Đả Canh Nhân trung thành và tận tâm với triều đình, bổn quan đương nhiên là nhìn thấy, tiếc là Giám Chính bệnh nặng, không ra tay được, làm chúng ta phải lo lắng sợ hãi, hại các ngươi mệt mỏi."
Dáng vẻ nghiêm túc của người bề trên, giọng điệu lại nhã nhặn ôn hòa, thông cảm cho cấp dưới, quả thực là khiến người ta sinh ra thiện cảm.
Hứa Thất An cũng sinh ra thiện cảm với Binh Bộ Thượng Thư, nhưng ngay sau đó nhớ ra chuyện mới đầu người ta ra oai phủ đầu mình, sau đó lập tức đổi thái độ, tranh thủ sự đồng tình và đồng cảm của mình, làm như vậy quả thực đã khiến mình vô thức sinh ra cảm giác như cảm kích.
Chơi chính trị tới cấp nhị phẩm, quả nhiên đều không phải là người đơn giản.
Hứa Thất An ho khan một tiếng, hắng giọng thăm dò: "Hung phạm diệt môn án Bình Viễn bá và kẻ tập kích Thượng Thư phủ tối hôm qua là cùng một người.
"Hắn là Hòa thượng Thanh Long Tự, pháp danh Hằng Tuệ."
"Hằng Tuệ?" Binh Bộ Thượng Thư nhíu mày: "Bổn quan không biết người này, vì sao lại lén tới phủ đệ bổn quan ban đêm? Đã là tăng nhân Thanh Long Tự, sao Hứa đại nhân không tới Thanh Long Tự tìm người, mà lại tới phủ bản quan?"
"Hằng Tuệ chỉ là một tên hòa thượng, đương nhiên không đáng để Thượng Thư đại nhân phải biết. Có điều, hơn một năm trước hắn đã bỏ trốn với một nữ khách hành hương, từ lúc đó hoàn toàn mất tung tích. Nữ khách hành hương đó là Bình Dương quận chúa."
"Bình Dương quận chúa?" Trương Phụng tỏ vẻ khiếp sợ, tựa như không thể tin được, "Bình Dương quận chúa quả thật bỏ trốn với người?"
Hứa Thất An vẫn luôn quan sát ông ta, muốn tìm ra suy nghĩ thật sự của ông ta thông qua biểu cảm, nhưng thất bại.
Hoàn toàn không có kẽ hở.
Hỏi thêm mấy câu nữa, Hứa Thất An đổi mục tiêu, "Trương Dịch Trương công tử có nhà chăng?"
Trương Phụng phái hạ nhân đi mời, không lâu sau, Trương công tử mắt quầng thêm, sắc mặt cực kém đi vào khách sảnh.
Quầng thâm của ngươi có thể phân cao thấp với Tống Khanh đấy. Hứa Thất An hỏi: "Trương công tử, ngươi có biết một hòa thượng tên là Hằng Tuệ không?"
"Không biết." Trương công tử lắc đầu.
"Vậy ngươi có biết Hằng Thanh không?"
"Không biết."
"Ngươi có biết Hằng Viễn không?"
"Không biết."
"Ngươi có biết Bình Dương không?"
"Không biết" Trương công tử nói xong, bỗng nhiên kịp phản ứng: "Bình Dương quận chúa sao? Đương nhiên là biết."
Hoàn toàn là trả lời qua loa cho có. Hứa Thất An gật đầu mỉm cười, "Ta hỏi xong rồi, đa tạ Trương Thượng Thư và Trương công tử đã phối hợp."
Rời khỏi Thượng Thư phủ, Hứa Thất An quay đầu hỏi: "Những câu trả lời vừa rồi, câu nào lời nói là thật, câu nào là giả?"
Chử Thải Vi liếc mắt, "Không có câu nào thật hết."
Hứa Thất An sững sờ: "Ngươi nói ai?"
Chử Thải Vi bĩu môi, "Cả hai cha con. Chỉ có câu cuối cùng là thật, cái câu tên thận hư nói có biết Bình Dương quận chúa đó."
Trương Phụng mở to mắt nói dối thì ta còn hiểu được, nhưng vì sao Trương công tử cũng phải nói dối? Vậy chỉ có một khả năng, chính là Trương công tử có tham dự vào chuyện Hằng Tuệ và Bình Dương quận chúa bỏ trốn.
Thử nghĩ xem, nếu Trương công tử không biết gì, thì Trương Phụng cũng không có lý do gì lại tiết lộ chuyện cơ mật này cho nhi tử, có những lúc không biết gì mới là sự bảo vệ tốt nhất. Hơn nữa, với hình tượng đại sư quản lý thời gian của Trương Dịch, rõ ràng là không đáng tin. Nếu mình là Trương Thượng Thư, mình nhất định sẽ không nhắc tới án diệt môn với một kẻ không đáng tin cậy nào cả, kể cả đó là con của mình.
Điểm thú vị ở chỗ, đêm đó khi Hằng Tuệ giết trưởng tử của Bình Viễn bá, hắn đã nói: Ta đến báo thù.
"Án này càng lúc càng khó đoán, càng lúc càng thú vị. Ta có cảm giác đã sắp tới được chân tướng rồi. Ừ, là chân tướng chuyện Hằng Tuệ và Bình Dương quận chúa bỏ trốn. Có biết được chuyện của hai người họ, mới tra tiếp án Tang Bạc được." Hứa Thất An lập tức phấn khởi.
Bận rộn suốt một ngày, đến giờ tan làm, Hứa Thất An cáo biệt Chử Thải Vi và Lữ Thanh, chờ hai người đi rồi, Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu ăn ý từ trong thiên sảnh đi ra, ba người ăn ý lên ngựa, ăn ý đến Giáo Phường Ty.
Nhiều ngày bôn ba tra án với cường độ cao, Hứa Thất An cảm thấy cần phải đi thả lỏng một chút, giảm bớt áp lực tinh thần.
Dù gì cũng đều là ngủ, ngủ trong nhà hay ngủ trên giường của Phù Hương cũng chẳng khác nhau mấy. Chưa kể, Phù Hương đã nhiều lần cho người truyền tin, nói rất nhớ hắn, muốn mời hắn tới Ảnh Mai Tiểu Các uống trà.
Nếu đã vậy, Hứa Thất An nghĩ, vậy thì tới một chút đi.
Lúc này trời còn chưa tối, chính là giờ cao điểm tan sở làm của các nha môn, khách tới Giáo Phường Ty không nhiều lắm, trong ngõ hẻm chẳng có mấy bóng người.
"Ta muốn ngủ với thanh quan nhân (gái còn trinh)." Tống Đình Phong nói.
"Ngủ với thanh quan nhân không sướng nhất đâu, kiếm người có kinh nghiệm vẫn tốt hơn." Hứa Thất An thật lòng đề nghị.
Thanh quan nhân của Đại Phụng không phải là loại thật sự bán nghệ không bán thân, mà giống như một kiểu lăng xê hơn. Trong Giáo Phường Ty không chỉ có nữ nhân thành thục, mà còn có rất nhiều nữ đồng, những nữ đồng này đều được dạy kỹ năng ca múa và kĩ thuật hầu hạ nam nhân.
Từ từ nuôi lớn lên, nếu chỉ có tư sắc và kỹ nghệ bình thường, sẽ làm vũ cơ, ca cơ cấp thấp, nếu có tư sắc tốt kỹ thuật tốt, sẽ chính là thanh quan nhân.
Chờ tới khi thanh quan nhân tích lũy được danh tiếng tới trình độ nhất định, sẽ lập buổi đấu giá cho đám nam nhân hưởng thụ.
"Loại này không có lợi nhất đâu." Hứa Thất An khuyên.
"Ta đã nói rồi, nam nhân như ta không thích hợp lấy vợ sinh con, giữ nhiều bạc để làm cái gì." Tống Đình Phong rất thản nhiên.
Hứa Thất An nghi ngờ gia hỏa này mắc chứng sợ hôn nhân.
"Ta thì còn muốn cưới vợ." Chu Quảng Hiếu lời ít mà ý nhiều.
Giá chầu chay của chỗ Phù Hương quá cao, mà hoa khôi lại là thân mật của Hứa Thất An, hắn ở Ảnh Mai Tiểu Các chỉ ngủ được với thị nữ thôi.
Đồng học Quảng Hiếu bây giờ là người có tiền, muốn có nữ nhân đẹp hơn.
Ba người mỗi người đi một ngả, Hứa Thất An đi vào Giáo Phường Ty.