Mục lục
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngân la tự nhiên chạy tới đòi lấy người này tên là Đào Mãn, không có giao tình sâu lắm với Lý Ngọc Xuân, chỉ là ở chung trong một nha môn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy, cũng coi như là có quen biết.

Lý Ngọc Xuân đương nhiên là từ chối, đùa gì thế, trần trụi xông tới đòi cướp thằng bé bảo tàng của ta, mà bảo ta đồng ý?

Nhưng Đào Mãn có vẻ không thèm để ý thái độ của Lý Ngọc Xuân, cứ thế dẫn người tới, báo cho một tiếng, sau đó tỉnh bơ định mang Hứa Thất An đi.

Rầm!

Lý Ngọc Xuân phẩy tay áo, cửa Xuân Phong Đường đóng sập vào.

"Lý đại nhân làm thế này là có ý gì?" Đào ngân la bị phản ứng của ông làm giật mình.

"Đào đại nhân mới là có ý gì?" Lý Ngọc Xuân mặt không cảm xúc đứng dậy, chỉ chỉ góc tường, ý bảo Hứa Thất An đi vào đó.

Chờ tiểu lão đệ ngoan ngoãn vào đó rồi, ông mới nhìn Đào ngân la: "Ngươi với ta không phải thủ hạ của cùng một kim la, không có cái quy củ này."

Nếu cùng là thuộc hạ của một kim la, điều động người không cần phải tới thư phòng sửa lại hồ sơ, tới thẳng cửa báo cho là được.

Nhưng nếu là cấp dưới của các kim la khác nhau, mà muốn điều động nhân viên, thì phải đi qua một quy trình dài.

Lãnh đão của Lý Ngọc Xuân và Đào Mãn là hai kim la khác nhau, nên thuộc hạ đồng la của họ, không thể tùy ý điều động.

"À, là thế này, " Đào Mãn vỗ gáy, chỉ Hứa Thất An đứng trong góc:

"Là Khương đại nhân bảo ta tới đây xách người, ngài ấy nhìn trúng tiểu tử này, hắc, cũng không biết hắn lấy phúc khí ở đâu ra nữa. . . . Ngươi còn ngây ngốc ở đấy làm gì, tới đây, sau này ngươi là người của ta rồi đó.

"Khương kim la coi trọng ngươi, đây là phúc khí của ngươi."

Sao nghe cứ là lạ thế nào. . . . không phải Khương đại nhân còn muốn dùng kiệu lớn tám người khiêng đưa ta về nhà chồng đấy chứ? Ta đâu có biết hắn. . . . Hứa Thất An thầm mắng trong lòng, nhìn Lý Ngọc Xuân hỏi ý.

Lý Ngọc Xuân: "Vậy ngươi về báo với Khương đại nhân, ta không đồng ý."

"Cái gì?" Đào Mãn tưởng mình nghe nhầm. Lý Ngọc Xuân này, dám từ chối Khương đại nhân? Chẳng lẽ hôm nay uống nhầm rượu giả, đầu óc mất đi minh mẫn?

"Ta không muốn nói nhảm với ngươi. Khương đại nhân còn đang chờ, giờ ta phải xách người về, ngươi có ý kiến, thì đi tìm Khương đại nhân đi."

"Họ Đào kia, ngươi chạm vào người của ta thử xem, hôm nay nếu để cho ngươi bước ra khỏi cái cửa này, lão tử không gọi là Lý Ngọc Xuân."

"Họ Lý, ngươi hôm nay giỏi nhỉ, biết mình đang nói gì không?"

Hai ngân la cãi nhau, kinh động đến đồng la và quan viên ở ngoài thiên sảnh. Tống Đình Phong, Chu Quảng Hiếu, mấy đồng la Đào Mãn mang đến đều ngồi xổm xuống ăn đậu xào, nghe âm thanh chửi nhau bên trong.

"Hắc, đồng liêu kia của các ngươi có lai lịch gì thế?" Một đồng la lấy vỏ đao hích đùi Tống Đình Phong.

Tống Đình Phong: "Không có lai lịch gì."

"Vậy sao Khương kim la lại điểm danh muốn hắn?" Đám đồng la không tin, người như vậy, nhất định là có thiên phú dị bẩm gì đó.

Tống Đình Phong nghĩ nghĩ, đưa ra một giải thích hợp lý: "Hắn đi ngủ với cô nương Giáo Phường Ty không phải trả tiền."

Mọi người không tin, nhìn Chu Quảng Hiếu, thấy hắn gật đầu.

Thế này thì tin rồi.

"Sao lại không lấy tiền thế?" Đám đồng la chấn động, khiêm tốn thỉnh giáo, đi chơi gái là thú vui của loài người, xưa nay không thay đổi.

"Không nói được. Ta đã hứa giữ bí mật cho hắn." Tống Đình Phong lắc đầu, dừng một chút, bổ sung: "Hắn cho chúng ta một lượng bạc làm phí ngậm miệng."

"Một lượng bạc đúng không, cho."

Tống Đình Phong nhận bạc, cất vào ngực, lại lắc đầu: "Một lượng chưa đủ, phải thêm tiền."

Đưa thêm một lượng.

"Nói đi." Đám đồng la chờ mong nhìn hắn.

"Vì là chúng ta mời khách á." Tống Đình Phong cười ha ha.

"Đánh hắn!"

Tống Đình Phong bị đám đồng la đè xuống đất nện cho một trận, cướp lại bạc về.

Để che giấu thân phận Dương Lăng, Hứa Thất An đã mời hai đồng liêu tới Quế Nguyệt Lâu ăn một bữa, làm phí bịt miệng.

Nhưng đối với Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu, việc ngủ với Phù Hương mới là thứ làm hai người hâm mộ và ghen tị, còn ba cái thi tài, thi từ chó má gì đó, thì chả làm được cái rắm gì.

Võ phu thô bỉ không quan tâm tới thơ từ của ngươi đâu có hiểu không.

. . . . .

Khương Luật Trung ngồi trong nội đường, xem hộ tịch và tư liệu của Hứa Thất An được mang tới, xem rồi mới biết, thì ra hắn chính là tiểu khoái thủ phá án thuế bạc của huyện Trường Nhạc đó.

"Án Bình Viễn Bá là ta chịu trách nhiệm, tuy Ngụy công đã chống đỡ áp lực ở trên triều thay ta, nhưng ta không thể vì vậy mà lười biếng, như vậy sẽ khiến Ngụy công nghi ngờ năng lực của ta." Khương Luật Trung theo bản năng gõ gõ tay lên bàn, trầm tư:

"Người này am hiểu truy lùng phá án, chính là nhân tài ta đang cần. Hơn nữa, còn có quan hệ thân thiết với Thuật sĩ Ty Thiên Giám, ta có thể thông qua hắn, mua pháp khí của Ty Thiên Giám, võ trang cho cấp dưới."

Bình Viễn Bá chết không có gì đáng tiếc, nhưng án này vẫn phải phá, phá được chính là ghi công. Hứa Thất An chỉ dựa vào hồ sơ mà phá được án thuế bạc, chính là có năng lực xuất chúng. Đây là ưu điểm thứ nhất của Hứa Thất An.

Ưu điểm thứ hai, Ty Thiên Giám áo trắng luôn xem thường võ giả, ngoài việc định kỳ bổ sung pháp khí chiêng đồng, thì luôn keo kiệt, chả chịu bán pháp khí nào khác. Hôm đó, nhìn thấy đám thuật sĩ áo trắng ấy cung kính với Hứa Thất An, biết Hứa Thất An và đám lục phẩm luyện kim thuật có giao tình tâm đầu ý hợp, hắn mới sinh ra ý định thu Hứa Thất An về dưới trướng mình.

Một pháp khí phẩm chất tuyệt hảo, ngoài việc cần trận sư vẽ rồng điểm mắt, thì kĩ thuật rèn của thuật sư luyện kim cũng là điều không thể thiếu.

Lúc này, Đào ngân la sải bước đi đến, vẻ mặt đầy giận dữ, ôm quyền: "Lão đại, Lý Ngọc Xuân đuổi ta về."

"Đuổi về?" Mắt ưng của Khương Luật Trung lóe lên, làm Đào Mãn sợ run, không dám nhìn thẳng vào ông ta, hơi hơi cúi đầu xuống.

"Chuyện là sao?" Khương kim la trầm giọng.

"Chính là không đưa người, còn bảo nếu ngài muốn người, cũng được, tự tới chỗ hắn mà lấy." Đào Mãn bẩm báo.

Hắn bị Lý Ngọc Xuân chọc tức, nếu không phải nha môn quy định, trừ Diễn võ trường, Đả Canh Nhân không được lén lút ẩu đả với nhau, thì Đào Mãn đã sớm làm cho Lý Ngọc Xuân biết, nắm đấm của mình cứng tới mức nào.

"Được, ta tự đi." Khương kim la không lộ vui buồn.

Bên kia, Lý Ngọc Xuân chạy tới Thần Thương Đường của Dương Nghiên, không tìm được người, đến thiên sảnh tìm quan viên hỏi, mới hay Dương kim la đang ở Chính Khí Lầu uống trà với Ngụy công.

Ngụy Uyên có hai nghĩa tử, một người được nha môn công nhận, Nam Cung Thiến Nhu đẹp còn hơn nữ giới. Người còn lại là "Dầu muối đều không ăn" Dương Nghiên.

Lý Ngọc Xuân chạy đến Chính Khí Lầu, nói có chuyện quan trọng cần báo cáo, hộ vệ theo thường lệ lên lầu thông báo, được thông truyền, Xuân ca rầm rầm chạy một hơi lên lầu bảy.

Nhìn thấy tư thế ngồi vạn năm không thay đổi, lúc nào cũng nghiêm cẩn như người đá của Dương Nghiên, Xuân ca thở phào, nói to: "Dương kim la, ty chức có việc bẩm báo."

Dương Nghiên khẽ gật đầu, ánh mắt trầm tĩnh nhìn qua: "Nói."

Giọng Xuân ca hơi thổn thức: "Khương kim la muốn cướp người."

Ngụy Uyên và Nam Cung Thiến Nhu đều nhìn sang.

Dương Nghiên: "Cướp người?"

"Đúng, " Lý Ngọc Xuân tiếp: "Cướp đồng la Hứa Thất An."

Dương Nghiên nhướng đôi mày rậm, nhìn Ngụy Uyên: "Nghĩa phụ."

Ngụy Uyên cười ha hả: "Đó là việc của hai ngươi."

Dương Nghiên đứng dậy, rất nhanh rời khỏi Chính Khí Lầu.

Lý Ngọc Xuân ôm quyền chào Ngụy Uyên và Nam Cung Thiến Nhu, quay người đi theo.

"Không biết họ Khương đó ăn trúng cái gì, hôm nay đột nhiên sai người đến Xuân Phong Đường ta đòi lấy người, rất là bá đạo." Lý Ngọc Xuân ngắn gọn báo cáo.

Sau đó bổ sung: "Hứa Thất An là tư chất Giáp thượng, không thể chắp tay tặng không cho người ta."

Dương Nghiên không nói tiếng nào.

Bước chân nhanh hơn vài phần, thái độ của hắn rất rõ ràng, đồng la tư chất Giáp thượng, đương nhiên phải nắm trong tay.

Ai dám cướp người, hắn sẽ đánh văng não tên đó ra.

Hai kim la vừa vặn gặp nhau ngay ở cửa Xuân Phong Đường. Khương Luật Trung khựng lại, híp mắt, khiến nếp nhăn nơi khóe mắt càng thêm rõ.

"Dương kim la, có thể điều Hứa Thất An sang trướng của ta không?"

Dương Nghiên không mở miệng, lắc đầu.

Không đồng ý. . . . Vì một cái đồng la. . . . mắt Khương Luật Trung lóe lên, "A" một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười: "Ta càng muốn lấy thì sao?"

Dương Nghiên trầm giọng: "Làm theo quy củ."

"Đi!"

Quy củ gì? Đương nhiên là đánh nhau!

Đây là quy củ do Ngụy Uyên định ra. Mặc kệ là kim la ngân la hay đồng la, chỉ cần có mâu thuẫn, vậy thì dùng võ lực giải quyết. Nhưng nhất định phải là đánh ở nha môn Diễn võ trường, không được lén lút ẩu đả.

Lén lút bày trò hại nhau ngươi chết ta sống, không bằng cứ bày thẳng ra trước mặt, đao thật thương thật làm một trận với nhau.

Võ phu là phải thuần túy, khí phách không thể nhịn ai.

Tin hai kim la vì tranh giành một đồng la nho nhỏ, mà phân cao thấp ở Diễn võ trường nhanh chóng lan truyền.

Ai nha, đáng ghét ghê, người ta chỉ muốn làm một mỹ nam tử yên tĩnh thôi mà. . . . . Nghe được tin, Hứa Thất An liền đi theo đồng liêu tới Diễn võ trường xem náo nhiệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK