Không biết qua bao lâu, chợt nghe bên tai truyền đến thanh âm lạnh như băng, mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi của Lạc Ngọc Hành: “Ta nếu không tới tìm ngươi, ngươi có phải đêm nay sẽ không trở về phòng hay không?” Hứa Thất An giả mù sa mưa mở mắt ra, áy náy nói: “Ngủ rồi.” Lạc Ngọc Hành “Hừ” một tiếng, nói: “Trở về đi.” Hứa Thất An bất động. Một người ở bên bờ nhìn xuống, một người ở trong ao giả ngu, hai người giằng co hồi lâu, ai cũng không chịu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.