“Này này, ngươi đừng khóc, là chính ngươi nói có thể.” Hứa Thất An ngồi ở bên giường, nhìn hồ ly lông xù ghé vào trên gối đầu, nức nở khóc, giải thích. Trong mắt tiểu hồ ly lăn ra nước mắt to như hạt đậu: “Ta phải về nói cho nương nương, ngươi bắt nạt ta, hu hu hu... Lưng của ta đau quá, hu hu, hức...” Nàng lớn như vậy, còn chưa từng bị bắt nạt. Hứa Thất An dỗ nữ nhân rất có nghề, dỗ hồ ly... Cũng rất có nghề, vừa dỗ vừa lừa liền lừa...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.