"Viu!"
Tiếng nỏ phá không vọng tới.
Đao của quan quân trung niên xuất ra khỏi vỏ, đánh bay quân nỏ, lệ khí do quân đội dưỡng thành lập tức bùng lên.
Đồng la nho nhỏ này dám bắn tên vào hắn, có bị hắn chém chết cũng là đáng đời. Đả Canh Nhân từ trước đến nay luôn diễu võ dương oai, lúc này không báo thù, còn đợi khi nào.
Quan quân trung niên vung đao, quát: "Kẻ xông vào Hình bộ, chết!"
Âm thanh rút đao vang lên liên miên không dứt, đám sĩ tốt đều rút đao, nét mặt nghiêm túc, vẻ sẵn sàng xông lên đánh nhau.
Hứa Thất An nhún chân xuống bàn đạp, nhảy lên mấy trượng, trong quá trình bay lên, tay nắm chặt chuôi hắc kim trường đao.
Quan quân trung niên bật ra tiếng cười dữ tợn, trường đao mang theo khí cơ, mạnh mẽ xông lên nghênh tiếp.
Giữa không trung, ánh đao lóe lên, Hứa Thất An và quan quân trung niên lướt qua nhau, ổn định hạ xuống ngay trước cửa của Hình bộ.
Mãi đến lúc này, hai bên mới kịp phản ứng. Ngay cả Đả Canh Nhân trong đội cũng không ngờ Hứa Thất An quả quyết như thế.
Theo họ nghĩ, Hứa Thất An hẳn sẽ rút kim bài ra, quát thủ vệ lùi lại, làm như vậy nhu hòa hơn, không làm sự việc trở nên phức tạp.
Cổ tay Hứa Thất An khẽ rung, thanh đao trong tay giũ ra một đường máu xuống mặt đất.
Quan quân trung niên ngửa đầu ngã xuống đất.
Một sĩ tốt tiến lên xem xét, chạm vào cổ quan quân, thất thanh kêu: "Đã chết!"
Các Đả Canh Nhân biến sắc.
Xung đột thì xung đột, nhưng dù mọi người đều bày vẻ muốn đánh nhau, nhưng nếu giết người, thì sự việc đã bị tăng cấp, chưa kể người bị giết còn là người của Hình bộ.
Cho dù là Đả Canh Nhân kiêu ngạo nhất, thì cũng không dám giết người ngay trước cửa lớn của bất kì một nha môn nào trong lục bộ.
Xoát!
Chúng sĩ tốt đều quay người về phía Hứa Thất An, bầu không khí tựa như thùng thuốc súng, có thể nổ tung ngay tức khắc.
Tuyệt học làm nam nhân chân chính chỉ trong ba giây này. . . . Cơ bản không đủ chèo chống để ta đánh lâu dài, sau này phải tìm cơ hội đổi sang cái khác.
Hứa Thất An cố nén mệt mỏi, móc kim bài, giơ ra cho mọi người thấy: "Phụng chỉ phá án, kẻ dám trở ngại, giết không tha!"
Hắn quét đôi mắt sắc bén qua đám sĩ tốt.
"Còn không lui xuống!" Hắn hét lớn.
Có kim bài và thi thể của quan quân hai tầng cùng chấn nhiếp, đám sĩ tốt lùi lại.
Hứa Thất An thu đao vào vỏ, dẫn hai ngân la và mười hai đồng la xông vào Hình bộ nha môn.
Trên đường đi, Dương Phong và Mẫn Sơn không ngừng quan sát Hứa Thất An, cứ như tới giờ mới biết người này.
Mẫn Sơn cau mày nói: "Có phải là quá xúc động rồi không! Giết người ngay ngoài cửa lớn của Hình bộ, lại còn là người có chức quan, ngươi không sợ sau đó bị truy cứu sao?"
Hứa Thất An lần đầu giết người, giữa mi tâm vẫn còn lệ khí, quay qua nhìn hắn: "Ta còn có sau đó sao?"
Mẫn Sơn sững sờ.
Hứa Thất An cười lạnh nói tiếp: "Ta đã đang ở trong tuyệt cảnh rồi, đối với ta lúc này, tiến độ mới là mạng sống, manh mối mới là mạng sống. Ai dám ngăn cản ta phá án, chính là muốn mạng của ta.
"Hình bộ và nha môn Đả Canh Nhân từ trước đến nay không hỗ trợ nhau, còn có phủ nha đoạt công, những người này chính là chướng ngại vật không cho ta phá án, nếu ta không có lòng dạ ác độc, sau này sẽ có kẻ thứ hai, kẻ thứ ba, kẻ thứ tư nhảy ra quấy nhiễu ta. Ta không giết bọn họ, bọn họ sẽ gián tiếp giết ta.
"Hôm nay ta chém một kẻ không có mắt, ngày mai sẽ khiến những kẻ không có mắt khác kiêng kị, sợ hãi. Đây cũng là một loại biến tướng để giảm bớt sát nghiệt."
Hứa Thất An nói xong, nhìn Dương Phong và Mẫn Sơn, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: "Ngay cả hai vị cùng là thuộc hạ của Dương kim la mà còn chất vấn ta, không tín nhiệm năng lực làm việc của ta, huống chi là phủ nha và Hình bộ?"
Hắn đã nói rất rõ ràng, đây là đang lập uy.
Hai ngân la Dương, Mẫn liền cười: "Hứa đại nhân, xem ra là chúng ta khinh thường ngươi rồi."
Tiếng gọi Hứa đại nhân lần này, mới là gọi thật lòng, chứ không phải do hoàng mệnh bức ép.
Hình bộ nha môn rất lớn, Hứa Thất An trên đường tóm lấy một quan viên, bắt người ta dẫn đường.
Quan viên chỉ là những người tay trói gà không chặt, sợ đám Đả Canh Nhân hung thần ác sát này, đâu dám cãi lời, dẫn cả đám đi vào phòng nghị sự.
Xuyên qua đại viện, đi vào Hình bộ phòng nghị sự, đây là một đại sảnh rộng rãi, không có bàn, chỉ có ghế, được xếp rất chỉnh tề.
Người của nha môn chia ra ngồi hai bên, phân biệt rõ ràng.
Bên trái là chúng quan Hình bộ do thượng thư Hình bộ nhị phẩm mặc phi bào thêu hình gà cầm đầu.
Bên phải là chúng quan do Kinh triệu phủ Trần phủ doãn tứ phẩm mặc phi bào thêu mây nhạn cầm đầu.
Ngồi ở chính giữa là một người đội mũ cao, mặc mãng bào thái giám, mặt trắng không râu, híp mắt, âm dương quái khí.
Đứng hai bên thân hầu thái giám này có hai hoạn quan.
Đến cửa ra vào, quan viên như con chim cút nhỏ, giọng run run: "Các, các vị đại nhân. . . . Đả Canh Nhân tới. . . ."
Trong phòng nghị sự, hơn mười quan viên cùng nhìn qua.
Hứa Thất An nghênh đón ánh mắt của chúng đại lão, bước qua cánh cửa, ôm quyền nói: "Bổn quan Hứa Thất An, các vị đại nhân hữu lễ."
Hắn đảo qua đám người, nhìn thấy một nữ tử quen mặt, một trong những đầu mục bắt người của Kinh triệu phủ, Lữ Thanh.
Lữ Thanh cũng nhìn thấy hắn, ánh mắt ngơ ngác. Sau khi nhìn thấy hai ngân la, và các đồng la mơ hồ lấy Hứa Thất An là người cầm đầu sau, thì càng khiếp sợ.
Một quan viên Hình bộ nhìn Hứa Thất An, thản nhiên nói: "Án lớn như thế, mà Đả Canh Nhân ngay cả một kim la cũng không phái, ngày mai bổn quan nhất định phải dâng thư vạch tội."
Hứa Thất An thản nhiên đáp trả: "Đả Canh Nhân tra án, cần phải báo cáo với Hình bộ các ngươi hay sao?"
Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Nghe nói Hình bộ giam người của Đại Lý Tự, Lễ bộ, và người trong nội cung, không cho Đả Canh Nhân chúng ta thẩm vấn, Thượng Thư đại nhân, xin hỏi cái này là ý gì?"
Tôn Thượng Thư không nói lời nào, thậm chí còn không thèm nhìn Hứa Thất An, mặt không cảm xúc nâng chung trà lên, uống một ngụm.
Trong quan trường, bưng trà là ý tiễn khách.
Hứa Thất An cong môi, không nói nữa, yên lặng tìm một chỗ ngồi xuống.
Dưới mắt nhìn của mọi người, hắn đây là đã biết sợ, để Tôn Thượng Thư ra oai phủ đầu.
Lúc này, một quan viên hoảng sợ chạy vào, quét mắt qua đám Đả Canh Nhân, cúi đầu nói nhỏ vào tai một quan viên Hình bộ.
Quan viên kia sắc mặt đại biến, vỗ án, chỉ tay vào đám người Hứa Thất An, quát lớn: "Lẽ nào lại như vậy, quả thực trong mắt không có vương pháp!"
Quan viên đầy sảnh đều nhíu mày.
Tôn Thượng Thư hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Quan viên kia thần sắc kích động, chắp tay nói: "Thượng Thư đại nhân, Lưu công công, đám Đả Canh Nhân nhân dám giết người ngay tại cửa vào Hình bộ ta, người giết là tướng lãnh quan quân. Thật là kiêu ngạo, thật là cuồng vọng. Cần phải nghiêm trị không tha!"
Đám quan viên chấn động, đại thái giám nãy giờ ngồi ra vẻ, híp mắt không nói lời nào cũng kinh ngạc nhìn về phía đám người Hứa Thất An.
Tôn Thượng Thư sắc mặt không thay đổi, nhẹ nhàng vỗ vào thành ghế: "Hình bộ chưởng hình pháp, pháp lệnh, vì bệ hạ phân ưu, vì vạn dân chờ lệnh, người đâu. . . ."
"Chậm!" Hứa Thất An cao giọng cắt ngang, cười lạnh: "Bổn quan phụng chỉ tra án, Hình bộ từ trong cản trở, quấy nhiễu phá án, bổn quan có kim bài trong tay, tiền trảm hậu tấu. Lại nói, bổn quan hoài nghi Hình bộ và kẻ trộm cấu kết, là thủ phạm gây nổ hủy Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu, Tôn Thượng Thư, không bằng đi với ta đến nha môn Đả Canh Nhân một chuyến?"
Lại còn có thể nói như thế?
Quan chức phủ nha hai mặt nhìn nhau, không sao tin nổi. Đây quả thật là lời một đồng la nho nhỏ dám nói?
Tôn Thượng Thư là quan nhị phẩm, một trong chư công của triều đình, thế mà đồng la này dám nói như vậy, hoàn toàn không coi Tôn Thượng Thư ra gì.
Quan viên phủ nha không nhịn được quay qua nhìn người lãnh đạo trực tiếp, lại phát hiện Trần Phủ doãn đang ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên trời, làm như không thấy.
"Lớn mật!"
"Dám vu hãm Thượng Thư đại nhân, ngươi có mấy cái đầu?"
Quan viên Hình bộ giận dữ.
Hứa Thất An cuồng hơn, tiến lên trước một bước, một tay ấn chuôi đao, nhìn đám người Hình bộ chằm chằm: "Án Hình bộ không phá được, ta đến phá. Người Hình bộ giết không được, ta tới giết!"
"Còn nữa!" Hứa Thất An móc kim bài ra khỏi ngực, vung tay, “rầm” một tiếng, kim bài ấn mạnh xuống đất, bụi nhỏ tóe lên.
"Hình bộ dám quấy nhiễu ta phá án, ngay cả Hình bộ ta cũng giết!"
"Nói như thế đã đủ rõ hay chưa?"
Phòng nghị sự chìm vào yên tĩnh, quan viên Hình bộ đang nổi giận đều tịt ngòi, không phải vì sợ, mà vì bị chấn kinh.
Nha môn Đả Canh Nhân xảy ra chuyện gì vậy? Ngụy Uyên xảy ra chuyện gì vậy?
Phái một tên trẻ trâu như này đến phá án, chả phải để cho kẻ thù chính trị nắm đằng chuôi hay sao?
Chỉ bằng một câu này, đã đủ tóm hắn vào đại lao Hình bộ, cho hắn cả đời không ra nổi! Ngày mai Hình bộ sẽ tấu cáo Ngụy Uyên, xem xem ông ta giải thích thế nào.
"Ha ha ha!" Đại thái giám nở nụ cười, "Quả nhiên là trẻ tuổi khí thịnh, bộc lộ tài năng a."
Hắn ta nhìn quanh một vòng: "Để ta giới thiệu cho các ngươi, vị đồng la này là Đả Canh Nhân do trưởng công chúa tiến cử, bệ hạ tự mình điểm danh làm quan chủ sự.
"Đúng rồi, hắn vốn là chém thượng cấp trọng thương, đã bị Ngụy công phán quyết bảy ngày sau chém ngang lưng. Bệ hạ nhân từ, cho phép hắn lập công chuộc tội."
Bệ hạ khâm điểm hắn làm quan chủ sự, khó trách dám điên cuồng như vậy. . . . . Chém thượng cấp trọng thương, bảy ngày sau chém ngang lưng, khó trách sát ý nặng như vậy!
Chúng quan viên Hình bộ không nói ra lời.
Đây là một tên cuồng đồ không còn lối thoát, phá án là con đường sống duy nhất của hắn, người như vậy là dễ bị cực đoan nhất. Nếu ép hắn, e là hắn sẽ rất vui kéo mấy người chôn cùng.
Điểm này, chỉ cần nhìn hắn không chút do dự giết quan quân là nhìn ra.
Thấy đám quan viên lập tức im thít, xu lợi tránh hại, đại thái giám đưa tay lên đè xuống, nói: "Đều ngồi xuống đi, án Tang Bạc liên lụy quá nhiều, bệ hạ coi nó còn quan trọng hơn cả án thuế bạc, đặc biệt mệnh ta làm Tổng đốc, đốc thúc các ngươi phá án.
"Đả Canh Nhân tới thật đúng lúc, ta khỏi phải tốn thời gian đi tìm các ngươi nói chuyện."
Thái giám này nghiêng về phía ta. . . . nói chính xác là, nghiêng về phía Đả Canh Nhân, là quan hệ Ngụy Uyên?
Hứa Thất An ôm quyền, trở lại chỗ ngồi.
Tống Đình Phong rất biết phối hợp, chạy lên trước nhặt kim bài lên, hai tay dâng lên: "Đại nhân, kim bài của ngài."
Hứa Thất An liếc đám người thị uy, thò tay nhận: "Ừ!"
Bước lập uy thứ hai, hiệu quả rất tốt.
Tạo hình tượng cho mình là một tên mãng phu không còn lối thoát, như thế có thể giải quyết được rất nhiều chuyện kế tiếp. Người của Hình bộ và phủ nha nếu còn muốn tranh công, thì phải suy nghĩ cho thật kĩ, xem mình có nên đối mặt với một tên thần kinh một lời không hợp rút đao giết người hay không.
Về phần sau đó sẽ đưa tới phiền toái gì, Hứa Thất An mặc kệ, thứ nhất là tin tưởng Ngụy Uyên sẽ che gió che mưa cho hắn, thứ hai là phá án không được, thì hắn cũng chẳng còn cần phải quản tới chuyện ở sau đó nữa, hoặc là chết, hoặc là vĩnh viễn rời xa kinh thành luôn thôi.
Lưu công công nhấp một ngụm trà, nói: "Ba Bộ đều có người mất tích, những người mất tích này, rất có khả năng là kẻ trợ giúp kẻ trộm âm thầm trộm và vận chuyển hỏa dược. Chư vị đối với chuyện này thấy thế nào?"
Trần Phủ doãn nói: "Bản phủ đã phái người điều tra người nhà của chín người mất tích, họ đều còn ở kinh thành, không biết gì về việc thân nhân mất tích. Bản phủ suy đoán, chín người này không phải chạy trốn, mà là bị diệt khẩu."
Lưu công công khẽ vuốt cằm.
Một quan viên Hình bộ nói: "Trong ba nha môn, nhất định vẫn còn gian tế ẩn núp, gian tế bí mật hơn, chính là bọn chúng giết người diệt khẩu, xử lý những người biết chuyện."
Lưu công công nhíu mày trầm ngâm.
Hứa Thất An giữ im lặng dự thính, nếu đã ở lại tham gia hội nghị, vậy thì những kẻ đang bị giam không còn công dụng bao nhiêu.
Bởi vì chỉ cần nghe quan viên Hình bộ và phủ nha nói chuyện, sẽ có thể biết tin mình muốn biết.
"Chỉ sợ không chỉ Đại Lý Tự và Lễ bộ, trong Công bộ cũng có gian tế." Lữ Thanh trầm giọng nói.
Mọi người quay qua nhìn nữ nhân duy nhất ở trong phòng.
Lưu công công nhìn kỹ Lữ Thanh, gật đầu: "Nói tiếp."
Lữ Thanh nói: "Ty chức đã điều tra qua gia cảnh của bọn họ, những người họ kết giao. Với năng lực của bọn họ, căn bản không đủ sức trộm và vận chuyển nhiều hỏa dược như vậy ra khỏi xưởng. Vì vậy, trong công bộ nhất định có người âm thầm hỗ trợ, vả lại chức quan còn không nhỏ."
Chức quan không nhỏ. . . .
"Hỏa dược là vật tư chiến lược triều đình cực kỳ coi trọng, được giữ bí mật hoàn toàn, biện pháp bảo vệ vô cùng đầy đủ. Nếu không có quan lớn của Công bộ hỗ trợ, không thể làm được việc này."
Nói năng hợp lý, suy luận ăn khớp, rõ ràng, mọi người ngồi nghe không ngừng gật đầu, có đánh giá tốt về nữ bộ đầu Lữ Thanh.
Hứa Thất An nhìn thấy một hoạn quan đứng cạnh Lưu công công đang không ngừng múa bút thành văn, hình như là ghi lại nội dung mọi người nói chuyện với nhau.
. . . . Là để cho Nguyên Cảnh Đế xem nhỉ?
Hoàng Đế lão nhân coi trọng án này hơn xa án thuế bạc. . . . Ừm, cũng phải thôi, vật dưới ở dưới Tang Bạc không biết là cái gì nữa.
Nếu không phải là vật cực kì đáng sợ, sẽ không bị phong ấn ở Tang Bạc.
Hứa Thất An thầm nghĩ.
Lưu công công nhìn về phía Đả Canh Nhân bên này, nhìn Hứa Thất An, hỏi: "Hứa đại nhân đừng cứ chỉ im lặng, là quan chủ sự Đả Canh Nhân, các ngươi có thu hoạch gì không?"
Quan viên Phủ nha và Hình bộ cùng nhìn qua.
---o0o---
Cảm ơn Duy Kien đã donate ủng hộ truyện!